Diệp Mặc trở lại phòng làm việc đã là mười một giờ hơn.
Đúng lúc Ngọc Tình gọi điện thoại đến, hắn liền vừa video call với nàng, vừa tắm rửa và dỗ hai đứa bé đi ngủ.
Đến 12 giờ, Tô Ngọc Tình không nhịn được nữa thì mới cúp điện thoại đi ngủ.
Diệp Mặc lại live stream một lúc, đến hai giờ sáng mới kết thúc, hắn lại xrm thị trường chứng khoán và tiền ảo, sau đó lại chơi cờ, xem bệnh án, một đêm cứ thế trôi qua.
Ngày hôm sau, hai đứa bé tỉnh dậy, Diệp Mặc lại bắt đầu một ngày bận rộn.
Đến khi hết bận, Diệp Mặc ngồi chơi đồ chơi với hai đứa bé một lúc, thì bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên.
“Đi đại học G xem một chút đi!”
Lúc trước, hiệu trưởng Uông đã mời hắn về trường cũ mấy lần, nhưng đúng lúc hắn đang ở Đế Kinh, bây giờ rảnh rỗi, thì cũng nên về xem một chút.
Còn nữa, thế mà Phương Trạch Vũ ngày hôm qua cũng ở đại học G, cho nên hắn cũng muốn về xem sao.
“Đi! Ba ba dẫn hai đứa đi dạo trường đại học, sau này hai đứa trưởng thành thì phải thi đại học tốt hơn ba ba nha!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi bắt đầu cất đồ chơi, sau đó bế hai đứa bé lên.
Hắn thay quần áo xinh đẹp cho hai đứa bé rồi mới ra ngoài.
Diệp Mặc lái chiếc Sweptail đi về phía đại học G.
Năm ngoái hắn cũng được hiệu trưởng Uông mời tham gia hoạt động học sinh cũ cho nên không mang hai đứa bé theo, cũng không đi dạo, lần này hắn chuẩn bị đi dạo chơi một lúc, ôn lại kỷ niệm thời đại học.
Chiếc xe lái vào cổng chính đại học G đã hấp dẫn không ít ánh mắt từ bốn phía.
Diệp Mặc nhìn quanh một chút rồi cảm khái không thôi.
Khi nhìn thấy đám sinh viên tràn đầy thanh xuân, mặt mũi tràn đầy phấn chấn này thì hắn lại nhớ đến dáng vẻ của mình khi học đại học.
Thật ra thì Diệp Mặc cũng tốt nghiệp hai năm thôi, không lâu chút nào, nhưng hắn lại có cảm giác rất lâu rồi.
Diệp Mặc dừng xe xong, thì ôm hai đứa bé vào xuống, đặt vào trong xe đẩy dành cho trẻ sơ sinh.
Hắn vừa đi dạo vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ cảm khái.
Dù sao Diệp Mặc cũng ở đây bốn năm, cho nên tất cả những thứ này đều quá quen thuộc.
“Đi, chúng ta đi qua thư viện nha!”
Diệp Mặc liếc mắt liền thấy thư viện ở phía xa xa, rồi lập tức đi qua.
[Đinh! Thành công phát động nhiệm vụ, mang bọn nhỏ đi dạo trường học hai tiếng, có thể nhận được kỹ năng: Trí tuệ!]
Diệp Mặc đi được vài bước thì nghe thấy âm thanh của hệ thống.
Diệp Mặc nhất thời khẽ giật mình.
Rất lâu rồi mới phát động nhiệm vụ có kỹ năng mới!
Diệp Mặc trầm ngâm một chút rồi lẩm bẩm: “Trí tuệ? Hắn là tri thức rồi!”
“Không tồi!”
Diệp Mặc thu nhiếp tinh thần, rồi tiếp tục đi về phía trước, khi hắn định đi vào thư viện thì lại không vào được vì không có thẻ sinh viên, cho nên đành phải đi lòng vòng ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại có những sinh viên vứt những ánh mắt sợ hãi thán phục qua, nhất là ánh mắt của đám sinh viên nữ thì đã nóng rực.
“Là sinh viên trường chúng ta à?”
“Không thể nào! Trường học chúng ta nào có ai đẹp trai như vậy! Bạn xem kìa, người ta có con rồi! Chắc không phải sinh viên đâu!”
Các cô gái đều châu đầu ghé tai, nhiệt tình thảo luận.
Có nhưng cô gái to gan còn đi qua bắt chuyện, rồi đùa hai đứa bé.
Diệp Mặc đi loanh quanh thư viện một lúc, rồi tiếp tục đi qua sân vận động, dãy nhà ký túc xá, mỗi một nơi đều có thể khiến cho hắn nhớ lại những kỷ niệm cũ, Diệp Mặc cảm thấy trở về thăm trường cũ như này cũng rất thú vị.
“Diệp Mặc, em đến trường học à?”
Diệp Mặc lại loanh quanh một lúc, bỗng nhiên điện thoại di động rung lên, Diệp Mặc mở ra xem thì thấy là cô Trần Mộng gửi Wechat đến.
“Sao cô biết?”
Diệp Mặc hơi giật mình.
Chẳng lẽ. . .cô Trần Mộng tình cờ nhìn thấy mình sao?
Trần Mộng trả lời: “Cô nhìn thấy ảnh của em ở trong nhóm chat sinh viên, có người đã chụp trộm em rồi gửi vào trong nhóm.”
“A! Ra là vậy!” Diệp Mặc bừng tỉnh.
Trần Mộng lại nói: “Sao hôm nay em lại rảnh rỗi để về trường vậy?”
Diệp Mặc nói: “Lâu rồi em chưa về trường, cho nên hôm nay về chơi.”
Trần Mộng lại gửi tin nhắn bằng giọng nói: “Còn mang bọn nhỏ theo à! Cũng được đấy, cho bọn nhỏ cảm nhận bầu không khí của trường học một chút được hay, à đúng rồi, em đang ở chỗ nào, để cô qua tìm em.”
Diệp Mặc báo một vị trí, rồi tìm một băng ghế để ngồi xuống.
Khoảng tầm 10 phút đồng hồ sau, chỉ thấy một bóng người uyển chuyển đang đi qua bên này.
Trần Mộng ăn mặc rất đơn giản, chỉ là một chiếc áo thun màu trắng, và một chiếc quần thể thao màu trắng, gọn gàng lại sạch sẽ, nhưng lại khiến cho những đường cong bay bổng và linh lung của nàng lộ ra vô cùng hoàn mỹ.
Đường cong trước ngực căng phồng, eo thon nhỏ gọn chặt chẽ, đường cong bên dưới cũng rất mê người.
Dáng người hết sức bốc lửa.
Nàng có một gương mặt tinh xảo không tì vết, long lanh rung động lòng người, một đôi mắt to thanh tịnh mọng nước, hàng mu cong vút, cộng thêm một loại khí chất cực kỳ dịu dàng, khi nàng mỉm cười sẽ cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Trần Mộng chậm rãi bước qua bên này, mái tóc đen nhẹ nhàng lắc lư theo gió, khiến cho rất nhiều ánh mắt của đám sinh viên xung quanh bị hấp dẫn.