Diệp Mặc nhìn qua cũng thấy nao nao.
Tâm thần hắn cũng trở nên hoảng hốt.
Có lẽ. . . bởi vì thời thiếu niên có một vài ảo tưởng, cho nên mỗi lần hắn gặp mặt cô Trần Mộng, thì trong lòng hắn đều nổi lên một chút gợn sóng.
Nhưng rất nhanh, Diệp Mặc đã thu nhiếp tinh thần.
Khi người ngọc đến gần, thì Diệp Mặc cười hô lên một tiếng.
“Cô Trần Mộng!”
Nhưng Trần Mộng lại không lên tiếng, mà chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc để nhìn Diệp Mặc, nàng cẩn thẩn quan sát gương mặt của Diệp Mặc, nửa ngày sau mới tỉnh táo lại, thì gật đầu cười, rồi lại đưa ánh mắt nhìn về phía hai đứa bé ở bên cạnh.
“Dễ thương quá!” Trần Mộng dò xét một phen rồi sợ hãi than lên, đôi mắt đẹp của nàng cũng sáng lên.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp hai đứa bé này, trước kia nàng chỉ nhìn thấy trong phòng live stream của Diệp Mặc mà thôi.
“Cô ôm một bé nhé!”
Trần Mộng khom người ôm bé gái lên, rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Mặc.
“Đáng yêu quá nha!” Trần Mộng vừa đùa đứa bé vừa cười khanh khách không ngừng.
“Mấy tháng rồi? Sắp 11 tháng rồi à! Nhanh thật! À đúng rồi, em nghe nói chưa, Lý Vũ Bằng cũng sắp làm cha rồi đấy, đám học sinh các em thật là, còn nhanh hơn cả giáo viên như cô nữa.”
Trần Mộng nói xong thì không khỏi nở nụ cười khổ.
Khóa học sinh đầu tiên của nàng đều muốn sinh con, nhưng mà giáo viên như nàng thì vẫn độc thân như cũ.
Diệp Mặc cười nói: “Cô Trần vẫn còn trẻ mà, cần gì phải lo chứ!”
“Đúng là chưa lo, cô cũng không vội mà, loại chuyện này, thì sao có thể vội được, đúng không!” Trần Mộng mỉm cười, rồi lại bế bé trai lên, ôm cả hai đứa bé vào trong ngực, “Em đã nói với hiệu trưởng Uông chuyện mình về trường chưa?”
“Em chưa!”
“Ừm! Vậy lát nữa em qua gặp hiệu trưởng là được, bây giờ chúng ta đi dạo đi!”
“Cũng được!”
Hai người ngồi thêm một lát rồi đứng dậy, mang theo hai đứa bé đi về phía trước, hai người vừa đi vừa tâm sự chuyện ngày xưa, còn nói đến những thay đổi của trường học gần đây.
Bất tri bất giác, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Âm thanh của hệ thống lại vang lên.
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được kỹ năng: Trí tuệ!]
Trong khoảnh khắc, Diệp Mặc đã cảm nhận được trong đầu mình có thêm rất nhiều thứ mới.
Nào là vật lý, sinh học, hóa học. . .
Tất cả các tri trức của ngành học đều tràn vào não hắn, khiến cho hắn lập tức trở thành một người học rộng hiểu nhiều.
Diệp Mặc cảm nhận một chút, rồi lập tức mừng rỡ.
Sau này, hắn không cần lo lắng chuyện phụ đạo, dạy học cho hai đứa bé rồi.
Trần Mộng thấy Diệp Mặc ngẩn người thì liền nghi ngờ hô lên một tiếng: “Diệp Mặc?”
“A! Em vừa mới nghĩ đến vài chuyện!” Diệp Mặc lấy lại tinh thần rồi cười với Trần Mộng.
Trần Mộng cũng không để ý, hai người tiếp tục hàn huyên.
Hai người sóng vài bước đi, gió xuân thổi qua, khiến cho mái tóc đen như gấm của nàng bay về phía mặt Diệp Mặc, đồng thời còn thổi hơi thơm thanh nhã mê người trên người nàng qua.
Mùi thơm cơ thể của nàng cũng không nồng đậm và ngào ngạt, sẽ không khiến cho người ta mê say, trái lại còn dịu dàng thanh nhã, thấm vào ruột gan giống như khí chất của nàng vậy.
Hàn huyên một hồi, Diệp Mặc lại hỏi: “Cô Trần Mộng, cô có biết một người tên là Phương Trạch Vũ không?”
Trần Mộng hơi cau mày suy tư, rồi kinh ngạc nói: “Phương Trạch Vũ? Em nói là giáo sư Phương à? Em biết anh ta à?”
Diệp Mặc cười nói: “Em từng gặp qua, cũng coi như là biết!”
“Giáo sư Phương cũng khá nổi tiếng trong trường học, năm nay mới 36 tuổi mà đã trở thành giáo sư, phải biết, các giáo sư khác đều phải hơn 40, mà anh ta còn trẻ như vậy đã lên làm giáo sư rồi, rất không tầm thường đấy!”
Trần Mộng hít một hơi, nàng có chút cực kỳ hâm mộ.
Tài trí và học thức của vị giáo sư Phương này hoàn toàn không có gì để nói.
Diệp Mặc nói: “Trước kia anh ta cũng dạy học ở trường sao? Tại sao khi em đi học thì chưa nghe thấy bao giờ?”
Trần Mộng lắc đầu nói: “Không phải, năm ngoái trường học đã chuyên môn tuyển nhân tài mới, ban đầu anh ta dạy học ở một trường đại học bên Đế Kinh, cũng được thăng lên làm giáo sư ở bên đó.”
“Vậy. . .cô có quen biết anh ta không?”
“Mọi người đều là giáo viên nên cũng gặp mặt vài lần, nhưng không tính là quen!” Trần Mộng mỉm cười, nàng đưa tay lên vuốt mái tóc, sau đó lại hơi cau mày, ánh mắt có chút mất tự nhiên.
Vị giáo sư Phương này tài học rất lợi hại, nhưng mà nha, phương diện khác lại không được tốt cho lắm, lần trước hay người gặp mặt thì có kết bạn Wechat, sau đó còn cực kỳ nhiệt tình với nàng, có ý định theo đuổi nàng, còn nói rất nhiều điều quá đáng.
Sau khi nàng từ chối thì đối phương vẫn dây dưa không ngớt, khiến cho nàng rất chán ghét, nên dứt khoát xóa Wechat của anh ta.
Nhưng đối phương vẫn không chịu buông tha, mà trực tiếp đến tìm nàng, mãi cho đến khi nàng nói, nếu như anh ta tiếp tục dây dưa thì sẽ nói chuyện này cho lãnh đạo trường học, lúc đó thì anh ta mới bỏ qua.
Nàng cảm thấy người này rất dối trá, tâm kế cũng rất sâu, với lại, anh ta quá nhiều tuổi, cho nên nàng chẳng có chút cảm giác nào với anh ta cả.