Rất nhanh, thần sắc của Trần Mộng đã khôi phục tự nhiên, nàng cười hỏi: “Diệp Mặc, em quen anh ta thế nào vậy?”
Diệp Mặc nói: “Cũng không tính là quen, mà chỉ gặp mặt hai lần thôi!”
“A!” Trần Mộng gật đầu: “Mười một giờ hơn rồi, hay là chúng ta đi qua khu nhà hành chính gặp hiệu trưởng Uông đi! Ông ấy mà biết em đến thì chắc chắn sẽ rất vui mừng đấy!”
Trần Mộng biết, hiệu trưởng Uông và vị này có quan hệ rất tốt, lần trước khi Diệp Mặc đến tham gia hoạt động học sinh cũ thì hiệu trưởng Uông còn đích thân xuống đón, lại còn cực kỳ nhiệt tình nữa.
“Cũng được! Để em thử hỏi xem ông ấy có rảnh hay không đã!”
Diệp Mặc nói xong thì lấy điện thoại di động ra để nhắn vài tin Wechat.
Đợi một lát mà vẫn không thấy đối phương trả lời.
Diệp Mặc cất điện thoại đi rồi cười nói: “Chắc là đang bận rồi! Chúng ta cứ qua bên đó trước đi!”
Hai người thay đổi phương hướng, đi về phía khu nhà hành chính.
Khi tiến vào tòa nhà, hai người trực tiếp đi lên tầng cao nhất.
“Bên kia!”
Trần Mộng đi trước dẫn đường.
Lúc này, bỗng nhiên một cánh cửa ở trên hành lang cách đó không xa đã mở ra, một đoàn người bước ra ngoài, họ vừa cười vừa nói, đại đa số đều là đàn ông trung niên khoảng 40 50 tuổi.
Trong đó, người trẻ tuổi nhất là một người đàn ông khoảng 35 36 tuổi, dáng người cao gầy, trên mặt còn có một chiếc kính gọng bạc.
Giờ phút này, anh ta cũng cười tươi như hoa, anh ta cũng đi ra giống như những người khác, rồi lại người người nhìn về phía người đàn ông hơn 50 tuổi ở trong phòng, vẻ mặt anh ta tràn đầy cung kính.
Phương Trạch Vũ cung kính nói: “Hiệu phó Ngô, chuyện này phải nhờ ngài rồi!”
Hiệu phó Ngô ở trong phòng gật đầu cười nói: “Yên tâm! Yên tâm!”
“Vậy bọn tôi đi trước nhé!”
Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, thân hình vừa gầy vừa lùn, khuôn mặt ngay ngắn, ông ta mỉm cười nói, sau đó quay người, dẫn đầu rời đi, “Trạch Vũ, cậu cứ yên tâm đi, Hiệu phó Ngô đã đồng ý thì chuyện này tuyệt đối không chạy được, nhất định sẽ không rơi xuống tay ngoài khác đâu mà lo.”
“Tạ ơn viện trưởng Triệu!”
Phương Trạch Vũ theo sát phía sau ông ta, cúi đầu khom lưng, mặt mũi đầy vẻ lấy lòng.
Anh ta siết chặt hai nắm đấm, nội tâm tràn đầy kích động.
Hạng mục nghiên cứu khoa học này rất quan trọng với anh ta, chỉ cần vào tay thì sẽ có 5 triệu tiền tài trợ nghiên cứu, sau khi anh ta làm xong, có thành quả này thì anh ta sẽ càng nổi tiếng hơn, thân phận và đãi ngõ cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.
Phương Trạch Vũ tán dương: “Hiệu phó Ngô thật là lợi hại!”
Vị viện trưởng Triệu kia cười nói: “Đúng thế, hiệu phó Ngô rất có bản lãnh, những hạng mục kia của viện công trình sinh vật chúng ta có quá nửa là do ông ấy kéo về đấy!”
Ông ta còn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phương Trạch Vũ ở sau lưng rồi gật đầu hài lòng.
Người trẻ tuổi này rất thông mình! Cũng rất khéo léo đưa đẩy, rất biết làm người, chẳng trách còn trẻ như vậy mà đã lên làm giáo sư rồi.
Thời gian gần đây, viện công trình sinh vật của ông ta cũng nhờ vị giáo sư trẻ tuổi này mà khá náo động, nếu như lại làm ra một chút thành quả, vậy thì viện của bọn họ sẽ càng tốt hơn, sau này cũng có thể cầm nhiều tiền tài trợ hơn.
Viện trưởng Triệu trầm giọng nói: “Chờ lấy được hạng mục, thì nhất định phải tranh thủ thời gian làm ra vài thành quả đến, hiểu chưa?”
“Vâng vâng! Tôi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của viện trưởng Triệu ngài!” Phương Trạch Vũ lại cúi đầu khom lưng.
“Ha ha!” Viện trưởng Triệu lập tức cười to.
Đúng lúc này, ông ta ngước mắt lên, thì thấy có hai người đang đi đến từ phía đối diện, khi ông ta thấy rõ người đi đầu thì hơi ngẩn người ra, rồi lại cười nói: “Đây chẳng phải là cô Trần sao!”
Vị giáo viên Trần Mộng này cực kỳ nổi tiếng trong trường học, hầu như năm nào cô ấy cũng được bình chọn là giáo viên được hoan nghênh nhất, được yêu thích nhất.
Phương Trạch Vũ ở phía sau nghe thấy hai chữ cô Trần thì lập tức sáng mắt lên, anh ta ngẩng đầu, dùng ánh mắt nóng rực nhìn qua bên đó.
Nhưng ngay sau đó, khi ánh mắt của anh ta nhìn thấy người ở bên cạnh kia thì sắc mặt anh ta lập tức cứng đờ.
Người này. . . sao người này lại xuất hiện ở đây?
Tại sao người này lại đi cùng với cô Trần Mộng?
Phương Trạch Vũ sững sờ tại chỗ, anh ta cảm thấy rất mờ mịt.
Ngay sau đó, sắc mặt anh ta đã trầm xuống, khi nghĩ đến những khuất nhục ngày hôm qua thì anh ta lại nghiến răng ken két.
Phương Trạch Vũ siết chặt hai nắm đấm, trong hai con mắt híp lại đã phun ra một vệt hận ý.
“Viện trưởng Triệu?”
Trần Mộng ở đối diện cũng dừng bước chân lại, cô kinh ngạc hô lên một tiếng, nhưng sau khi nhìn thấy Phương Trạch Vũ ở bên cạnh, thì sắc mặt của cô cũng cứng lại, rồi trở nên hơi mất tự nhiên.
“Oan gia ngõ hẹp!”
Diệp Mặc ở sau lưng Trần Mộng thì chậc chậc vài tiếng, hắn cảm thấy hơi bất ngờ khi gặp được tên này ở đây.