Phương Trạch Vũ cắn răng, sắc mặt anh ta cực kỳ âm trầm.
“Tên chó chết này! Chẳng phải chỉ tiêu tiền của người nhà thôi sao! Còn có thêm một chút tài hoa! Chứ có gì đặc biệt hơn người đâu!” Phương Trạch Vũ âm thầm mắng.
Nếu như đã biết tên này là ông chủ của Phác Ngọc, thì tất nhiên anh ta cũng biết tên này chính là streamer trên Tiktok kia.
Phương Trạch Vũ thừa nhận, người này có chút tài hoa, nhưng mà, anh ta vẫn xem thường người này như cũ, theo anh ta, thì cái công việc idol trên mạng này chẳng có chút cống hiến nào cho xã hội cả, làm sao có thể so sánh được với một giáo sư như anh ta!
Phương Trạch Vũ chăm chú nhìn một lúc lâu rồi mới chuyển ánh mắt qua gương mặt long lanh và dịu dàng kia.
Phương Trạch Vũ lại nghiến chặt răng, trong mắt anh ta hiện lên vẻ ghen tỵ mãnh liệt.
Người phụ nữa này chẳng thèm ngó đến mình, chẳng thèm nhìn thẳng mình, nhưng bây giờ, lại thân mật và nhiệt tình với tên này như vậy, khẳng định là có một chân.
Cũng là một tiện nhân!
Chẳng khác gì họ Quan kia cả!
Biết rõ người ta đã có con, thế mà còn muốn dán vào, chẳng phải thèm tiền của người ta sao!
Khi cơn chấn động, viện trưởng Triệu cười nói: “Cô Trần, vị này là. . .bạn trai sao? Rất đẹp trai đấy!”
“A…” Trần Mộng hô nhỏ một tiếng, trên khuôn mặt trắng noãn lập tức nổi lên hai áng mây đỏ.
Viện trưởng Triệu này cũng hiểu lầm rồi!
Ngay sau đó, đôi môi đỏ của nàng hé ra, đang định mở miệng giải thích.
Đúng lúc này, Phương Trạch Vũ đã mở miệng, giọng nói nói và gương mặt anh ta tràn đầy châm chọc: “Cô Trần, có phải cô bị lừa rồi không?”
Trần Mộng hơi giật mình, “Gì cơ?”
Phương Trạch Vũ vênh mặt nói với vẻ vô cùng đắc ý: “Tôi biết người này, anh ta đã kết hôn rồi! Có cả con rồi, nhưng anh ta rất đểu cáng, còn nuôi tình nhân trong công ty nữa, đúng là một tên cặn bã của xã hội.”
Tên khốn này rất phách lối, rất ngông cuồng đúng không!
Hôm qua còn gọi bảo vệ ném mình ra ngoài như một đống rác, để cho mình mất hết mặt mũi, vô cùng khuất nhục, nhưng hôm nay, mình đã tìm được cơ hội để trả thù rồi!
Phương Trạch Vũ cảm thấy, cô Trần Mộng này biết người này đã kết hôn rồi, nhưng hẳn là không biết người này con nuôi tình nhân khác, bây giờ bị mình nói ra, thì mối quan hệ này chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Hơn nữa, còn có thể để tên khốn này khó chịu một chút.
Mấy người viện trưởng Triệu nghe thấy thế thì hơi giật mình, ánh mắt của bọn họ đều nhìn qua một bên thì hiện lên vẻ cổ quái.
Đúng là có con rồi này!
Điều kiện của cô Trần Mộng này cũng không kém mà! Tại sao lại kiếm một người đàn ông như vậy nhỉ? Lẽ nào coi trọng gương mặt này đến thế sai!
Bọn họ dò xét một phen, thì hàng lông mày đều nhíu lại, lộ ra vài phần khinh bỉ.
Trần Mộng cau mày hỏi: “Tình nhân? Tình nhân gì?”
“Xem ra cô Trần Mộng vẫn mơ mơ màng màng, chưa biết gì nhỉ! Người này, đã đề bạt một cô gái rất xinh đẹp làm tổng giám đốc công ty của mình, cô gái đó chính là tình nhân anh ta nuôi!” Phương Trạch Vũ càng đắc ý hơn.
Trần Mộng khẽ giật mình, nàng quay người liếc mắt nhìn Diệp Mặc với ánh mắt hơi nghi ngờ.
Ban nãy, Diệp Mặc cũng hỏi đến vị giáo sư Phương này, còn nói đã gặp qua, vậy chứng tỏ giáo sư Phương cũng biết Diệp Mặc, biết một số tình huống của Diệp Mặc.
Nhưng sau đó, nàng lại lắc đầu.
Cứ coi như là thật, thì cũng có quan hệ gì với nàng đâu! Nàng chỉ là giáo viên của Diệp Mặc chứ không có quan hệ gì cả, với lại, Diệp Mặc còn chưa kết hôn, có thể chỉ là bạn trai bạn gái, người yêu bình thường thôi mà.
Có thể cô gái xinh đẹp trong miệng giáo sư Phương chính là mẹ của bọn nhỏ thì sao!
“Công ty của mình?”
Ánh mắt của viện trưởng Triệu lóe lên, hơi suy nghĩ một chút rồi lại lộ ra vẻ thoải mái.
Cô Trần Mộng trẻ tuổi lại xinh đẹp, cô ấy không nhìn trúng bất cứ vị giáo sư trẻ tuổi nào trong trường, nên chứng tỏ ánh mắt rất cáo, cho nên nếu như không có gia thế thì làm sao cô ấy có thể để ý được.
Chắc hẳn người trẻ tuổi này là một công tử ca rồi!
Chỉ là, loại công tử ca này rất lăng nhăng, suốt ngày sống phóng túng, buông thả, làm sao có thể thích hợp với người như cô Trần Mộng được!
Viện trưởng Triệu mỉm cười, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cô Trần này! Tôi là người từng trải, nên khuyên cô vài câu nhé, muốn tìm đối tượng thì không thể chỉ xem người ta có tiền hay không, mà còn phải xem nhân phẩm nữa, còn loại người này, thì tốt nhất là chia tay nhanh đi.”
Ông ta liếc mắt nhìn qua Diệp Mặc thì sắc mặt đã lại xuống, thần sắc có chút không tốt.
“Viện trưởng Triệu, ông. . .”
Gương mặt của Trần Mộng đã đỏ hơn vài phần, trong mắt cũng tràn đầy vẻ xấu hổ.
Bị hiểu lầm là một đôi với học sinh của mình khiến cho nàng vừa thẹn thùng vừa quẫn bách.
Lúc này, Phương Trạch Vũ lại nói: “Viện trưởng Triệu, ngài không biết người này hung hăng càn quấy, hư hỏng bại hoại đến mức nào đâu, hôm qua anh ta còn gọi một đám bảo vệ đến đánh tôi, may mà tôi đi nhanh.”