Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 748 - Chương 748: Viện Trưởng Triệu: Nơi Này Không Chào Đón Anh! (2)

Chương 748: Viện trưởng Triệu: Nơi này không chào đón anh! (2) Chương 748: Viện trưởng Triệu: Nơi này không chào đón anh! (2)

“Thật sao?” Viện trưởng Triệu cau mày, sắc mặt đã trầm xuống.

Phương Trạch Vũ lại lên án: “Thật mà! Đoạn thời gian trước tôi được người ta giới thiệu đi xem mắt! Đối tượng lại chính là tình nhân của anh ta, hôm qua tôi và họ hàng của cô ấy đi đến công ty thăm cô áy, kết quả đúng lúc bắt gặp bọn họ đang gian díu.”

Diệp Mặc nghe xong thì không khỏi liếc mắt nhìn qua.

Người này biết viết chuyện đấy! Vẫn còn muốn ác nhân cáo trạng trước nữa!

Rõ ràng chính mình quấn lấy người ta, bị người ta từ chối vẫn còn dây dưa không ngớt, còn không được sự đồng ý của người ta mà đã chạy đến nhà gặp cha mẹ người ta, vọng tưởng muốn bức hôn, làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, thế mà bây giờ còn dám trả đũa.

“Quá đáng thế cơ à!” Sau khi viện trưởng Triệu nghe xong, thì tức giận trách mắng: “Quá vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!”

Trần Mộng nghe xong thì cũng quay người nhìn về phía Diệp Mặc, hàng mi của cô hơi cau lại một chút.

Diệp Mặc. . . thật sự là hạng người như vậy sao?

Nếu như là thật. . . thì đúng là rất quá đáng!

Nhưng đáy lòng nàng vẫn không tin lắm, nàng vẫn cảm thấy Diệp Mặc không phải người như vậy, với lại, nàng cũng biết Phương Trạch Vũ này là loại người dối trá ra sao, lời nói của người này chưa chắc đã là thật.

“Cô Trần, cô cũng nghe thấy rồi đấy! Bây giờ cô đã rõ anh ta là hạng người gì rồi chứ!”

Viện trưởng Triệu nhìn về phía Diệp Mặc với ánh mắt đầy khinh thường.

Phương Trạch Vũ thấy thế thì lại càng đắc ý hơn, trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng và thoải mái.

“Viện trưởng Triệu, ngài hiểu lầm rồi!” Trần Mộng mở miệng nói: “Cậu ấy. . . là học sinh của tôi! Cậu ấy cũng là học sinh ở đây, là khóa học sinh đầu tiên của tôi!”

“Còn là học sinh?”

Viện trưởng Triệu nghe thấy thế thì còn nhíu chặt mày hơn.

Vậy thì càng không nên xảy ra chuyện như vậy!

Thế mà đại học G bọn họ lại dạy ra loại học sinh như này, quả thật là sỉ nhục!

Viện trưởng Triệu trừng mắt liếc qua, vẻ khinh bỉ trong mắt còn đậm hơn.

Ông ta trợn mắt trừng trừng, đưa tay lên chỉ rồi nghiêm nghị quát mắng: “Anh như vậy mà cũng coi là sinh viên của đại học G này à? Đại học G chúng tôi không có loại sinh viên như anh! Nơi này, không chào đón anh!”

“Này! Anh nghe thấy chưa? Đại học G không chào đón anh! Nhanh nhanh cút đi chó khuất mắt!” Phương Trạch Vũ cũng kêu gào theo, trong lòng anh ta đã đắc ý đến cực điểm.

Trần Mộng thấy thế thì gương mặt xinh đẹp cũng trầm xuống, nàng cảm thấy rất không vui.

Chuyện còn chưa rõ ràng mà viện trưởng Triệu này đã tùy tiện đuổi người rồi, chỉ sợ là một bao che, muốn ra mặt cho giáo sư ngôi sao của viện mình rồi.

Đôi môi đỏ của nàng hơi hé ra, nàng đang định mở miệng để bảo vệ học sinh của mình một chút.

Đúng lúc này, có một âm thanh trầm thấp vang lên từ cách đó không xa.

“Ai bảo đại học G không chào đón cậu ấy chứ!”

Sau đó, phía đó có tiếng bước chân truyền đến, một gương mặt tràn ngập uy nghiêm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Mấy người viện trưởng Triệu thấy người đến thì hơi ngẩn ra, sau đó vội vàng lộ ra vẻ mỉm cười cung kính.

“Hiệu trưởng!”

Phương Trạch Vũ thì khom người càng sâu hơn, nụ cười trên mặt còn hiện ra vẻ nịnh nọt và vô cùng nhiệt tình.

Anh ta nhìn thấy vị hiệu trưởng Uông này đến thì hai mắt còn sáng lên.

Đúng lúc lắm, chẳng phải họ Trần này luôn cao ngạo, xem thường mình sao? Còn uy hiếp mình, nói rằng nếu như mình tiếp tục dây dưa thì sẽ nói chuyện của mình cha lãnh đạo trường học nghe.

Bây giờ, mình phải đem chuyện của người phụ nữ này nói cho hiệu trưởng nghe.

Thế mà dám có quan hệ nam nữ với học sinh đã tốt nghiệp của mình, đây là trái với đạo đức giáo viên, mình phải để cho người phụ nữ này mất sạch thể diện ở trường học mới được!

Tốt nhất là bị đuổi việc.

Như vậy, mới có thể giải mối hận trong lòng.

Phương Trạch Vũ cân nhắc một chút, liền định mở miệng.

Đúng lúc này, bóng người uy nghiêm kia đã đi đến gần, hiệu trưởng Uông đảo mắt quét qua mọi người, quát nhẹ: “Chuyện gì xảy ra? Mấy người không biết Diệp tiên sinh chính là học sinh kiệt xuất của trường chúng ta sao? Tôi đã mời cậu ấy rất nhiều lần mà còn không được, hôm nay vất vả lắm cậu ấy mới đến đây, thế mà các người lại muốn đuổi cậu ấy đi, các người có ý gì?”

Hiệu trưởng Uông cau mày, gương mặt đầy vẻ không vui.

Ông ta đã mời rất nhiều lần mà không thành công, hôm nay xong việc thì cầm điện thoại lên xem, khi đó mới biết vị Diệp tiên sinh này đây, khiến cho ông ta vô cùng vui vẻ! Vội vàng đi ra nghênh đón, kết quả vừa đi ra thì đã gặp phải một màn này.

Mấy người này lại dám đuổi Diệp tiên sinh đi, còn nói cái gì mà đại học G không chào đón cậu ấy nữa!

Làm sao? Đại học G là do bọn họ mở à?

Nói không chào đón ai thì không chào đón người đó?

“Học sinh. . .kiệt xuất?”

Mấy người viện trưởng Triệu nghe thấy thế thì ngẩn ngơ, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.

Viện trưởng Triệu cảm thấy, chuyện này quá hoang đường!

Người học sinh này mới bao nhiêu tuổi chứ!

Chắc là mới tốt nghiệp được hai ba năm mà thôi! Thế thì làm sao có thể trở thành học sinh kiệt xuất rồi?

Hiệu trưởng hồ đồ rồi à!

Bình Luận (0)
Comment