Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 776 - Chương 776: Cao Vũ: Nằm Mơ Giữa Ban Ngày!

Chương 776: Cao Vũ: Nằm mơ giữa ban ngày! Chương 776: Cao Vũ: Nằm mơ giữa ban ngày!

Hơn bảy giờ tối.

Hai người Lý Nhã Kỳ và Cao Vũ lái xe đến nơi hẹn.

Đã có mấy người đã đến, bọn họ đang tụ tập ở ven đường để trò chuyện, khi nhìn thấy Lý Nhã Kỳ xuống xe thì liền đi qua.

“Nhã Kỳ!”

“Lại đổi xe rồi à!” Một người đánh giá chiếc xe, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi thán phục, “Là Panamera à! Còn là hàng mới nữa! Đẹp thật!”

“Ha ha! Tạm được!” Cao Vũ bước xuống xe rồi đóng cửa lại, vẻ khoe khoang trên mặt anh ta đã không thể che giấu được, “Cũng chỉ khoảng 3 triệu thôi!”

Mấy người kia đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Bọn họ cũng không quá kinh ngạc, dù sao nhà Nhã Kỳ cũng khá có tiền, khi học đại học đã mua nhà ở Đế Kinh rồi, mà gia đình của bạn trai của Nhã Kỳ cũng rất khá, hai người cùng lập nghiệp, thành lập một công ty cũng rất tốt.

Với của của của nhà hai người này thì mua một chiếc xe 3 triệu là quá đơn giản.

“Ừm!” Lý Nhã Kỳ mỉm cười ôn hòa.

Tướng mạo của cô khá thanh tú, tuy rằng không cao lắm, cũng chỉ 1m62, nhưng lại có chút yểu điệu, trên người còn đeo vài món trang sức bằng kim cương, nhìn trông rất thời thượng mà tịnh lệ.

Cao Vũ ở một bên thì có thân hình cao lớn, gương mặt ngay ngắn, mặc dù không thể nói là đẹp trai, nhưng khi mặc một bộ âu phục phẳng phiu thêm một chiếc kính đen thì cũng có vài phần khí chất, trên cổ tay còn có một chiếc đồng hồ Rolex vàng rất chói mắt.

“Nhã Kỳ, những gì bạn nói hôm qua đều là thật à? Diệp Mặc thật sự. . .”

“Không thể nào!”

Mấy người nói chuyện về xe cộ và công việc một lúc, thì đã có người hỏi chuyện của Diệp Mặc, thần sắc của bọn họ đều có chút nghi ngờ và không tin.

Hôm nay bọn họ đến đây cũng là vì chuyện này, bọn họ muốn xem có phải thật hay không, bằng không thì bọn họ cũng lười đến, dù sao công việc hàng ngày cũng khá bận rộn mà.

“Chuyện này. . .mình cũng không rõ lắm!” Lý Nhã Kỳ hơi chần chờ rồi lắc đầu nói: “Mình cũng chỉ nghe thầy Từ nói như vậy thôi, thật ra thì mình cũng không tin lắm, bởi vì mình cũng hiểu một chút về gia đình Diệp Mặc.”

“Đúng vậy nha! Làm sao thầy Từ lại tin loại chuyện hoang đường này chứ!”

“Theo mình, thì là do Diệp Mặc lừa thầy Từ rồi! Mình cứ tưởng Diệp Mặc là một người đàng hoàng, không ngờ cũng biết lừa người.”

“Này! Ai cũng sẽ thay đổi mà! Bao nhiêu năm trôi qua rồi, làm gì còn ai như xưa chứ!”

Mấy người mồm năm miệng mười bàn tán, trên mặt họ đều lộ ra vài phần khinh thường.

Diệp Mặc này chỉ là một người không đáng chú ý trong lớp, học đại học cũng không quá tốt, chỉ là một người bạn học bình thường trong ấn tượng của bọn họ thôi, chính là loại bạn học mà mỗi khi nhớ lại thì bọn họ sẽ có một loại cảm giác ưu việt.

Nhưng bỗng nhiên, người bạn học bình thường ngày xưa này, lại trở thành một tỷ phú, thì làm sao bọn họ có thể tin tưởng, cũng không muốn tin tưởng.

“Khẳng định là bốc phét rồi!” Cao Vũ nghe xong cũng cười to nói: “Chuyện này cũng cần phải nghĩ sao! Nếu như chém rằng mình có tiền thì cũng thôi đi, lại còn dám chém mình cười Tô Thiên Hậu nữa, đây chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày sao!”

“Đúng vậy nha!” Mấy người còn lại cũng phụ họa theo.

Một người nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Sắp bảy rưỡi rồi, Nhã Kỳ, bạn hẹn Diệp Mặc mấy giờ?”

“Bảy rưỡi! Chắc cũng sắp đến rồi!” Lý Nhã Kỳ cầm điện thoại di động lên xem, rồi lại quay đầu nhìn về phía đường cái.

Cao Vũ giơ cổ tay lên để xem giờ, rồi cười nói: “Vậy thì chờ ở đây đi! Chờ vài phút là được!”

Một đoàn người tụ tập bên đường để vừa chờ vừa trò chuyện.

5, 6 phút sau, có một chiếc xe con màu đen dừng lại ở bên đường.

Sau đó, một bóng người mở cửa sau rồi bước xuống.

Lý Nhã Kỳ liếc mắt nhìn qua thì hơi đọng lại, ngay sau đó, đôi mắt đẹp của cô bỗng nhiên mở to, tràn đây vẻ không dám tin.

Đôi môi đỏ của cô run lên, kêu lên thất thanh: “Diệp. . .Diệp Mặc?”

Những người khác nghe thấy vậy thì cũng ngẩng đầu nhìn qua, sau khi nhìn rõ thì biểu cảm của bọn họ cũng trở nên nghệt ra, cả đám người đều cứng lại tại chỗ giống như bị hóa đá.

Cao Vũ kia cũng không nhịn được mà kêu lên đầy hoảng hốt, giọng điệu còn có chút lắm bắp: “Anh ta. . . anh ta chính là . . .?”

Gương mặt ở trước mắt này thật sự quá đẹp trai, cả khí chất siêu phàm thoát tục kia cũng khiến cho anh ta hoàn toàn không thể diễn tả bằng ngôn ngữ.

Trong khoảnh khắc, anh ta đã hối hận, anh ta không nên để Nhã Kỳ đến gặp người này.

Chẳng may. . .

Cao Vũ quay đầu lại, khi thấy dáng vẻ đờ đẫn và hoảng hốt của bạn gái mình thì tâm thần anh ta đã trầm xuống, khi ngước mắt nhìn qua thì sắc mặt anh ta cũng trầm xuống thôi, nội tâm đã không nhịn được mà dâng lên một cỗ ghen tỵ.

Lúc này, người kia đã đi đến gần, đôi con ngươi thâm thúy mà mê người nhẹ nhàng quét qua đám người, rồi mỉm cười nói: “Nhã Kỳ!”

Nụ cười này khiến cho mấy người kia càng hoảng hốt hơn, nhất là Lý Nhã Kỳ thì hoàn toàn không thể đem Diệp Mặc của ngày xưa liên hệ với người thanh niên đẹp trai đến mức lóa mắt trước mặt này.

Bình Luận (0)
Comment