Khi đến gần, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười vô cùng nhiệt tình và khách khí, rồi còn hô lên một tiếng rất thân thiết: “Diệp tiên sinh!”
Một tiếng này để cho tất cả những người trên bàn đều ngân ngẩn cả người.
Bọn họ cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Cao Vũ đang tươi cười cầm chén rượu, cũng ngước mắt nhìn về phía người đang bước lại gần.
Ngay sau đó, anh ta hơi giật mình, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, sau đó, một đôi mắt dần dần mở to, giống như gặp một loại chuyện gì đó cực kỳ khó tin vậy.
Anh ta còn ra sức trợn to mắt lên, dường như cảm thấy mình uống hơi nhiều cho nên mới hoa mắt.
Nhưng mặc kệ anh ta trợn to đến đâu, chớp mắt bao nhiêu cái, thì gương mặt kia vẫn rõ ràng, vẫn không thay đổi chút nào.
Mà anh ta. . . lại nhận ra gương mặt này.
Đây chẳng phải là ông chủ Trầm sao, chính là Trầm Đông Bằng của tư bản Thanh Sam, một người đầu tư cực kỳ nổi tiếng, phải nói là đại danh đỉnh đỉnh.
Đây chính là. . . đại lão đấy!
Chỉ sợ trong giới kinh doanh không ai không biết, không ai không hay danh tiếng của vị này!
Thế nhưng mà, tại sao một đại lão như vậy lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, dường như còn nhận ra DIệp Mặc này, nghe giọng điệu của ông ta thì dường như còn rất khách khí nữa, chuyện này. . . làm sao có thể chứ!
Người này. . . chẳng phải chém gió sao?
Nhã Kỳ còn nói, nhà người này rất nghèo, căn bản không phải là gia đình đại gia nào cả!
Vậy tại sao người này lại có thể quen biết một nhân vật như ông chủ Trầm chứ?
Cao Vũ đứng đờ đẫn một lúc lâu, anh ta vẫn không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.
Lạch cạch!
Một tiếng nhỏ vang lên.
Lý Nhã Kỳ ở bên cạnh anh ta đã run tay, khiến cho đôi đũa trong tay cô đã rơi xuống bàn, mà cô vẫn hồn nhiên không hay, mà chỉ ngơ ngác nhìn bóng người vừa xuất hiện kia.
Đôi mắt đẹp của cô hiện lên vẻ kinh ngạc đến khó tin.
Dĩ nhiên cô cũng nhận ra người này, người này chính là một trong những người đầu tư nổi tiếng nhất Hoa quốc, cô còn từng nhìn thấy trên báo chí và tin tức, nhân vật như này không chỉ có danh, mà còn có năng lượng kinh người, chính là một tồn tại có thể hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh.
Là tồn tại mà những người mở công ty nhỏ như cô chỉ có thể ngưỡng vọng!
Có bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn trèo lên nhân vật như vậy, nếu có thể nhận được sự ưu ái của nhân vật như vậy, thì không chỉ nhận được vô số tiền tài, mà còn cả mạng lưới quan hệ sau lưng bọn họ nữa.
Thế nhưng mà, tại sao DIệp Mặc lại quen biết một nhân vật lớn như vậy chứ?
Chẳng lẽ. . . người đầu tư mà DIệp Mặc vừa nói kia. . . chính là ông ta sao?
Bỗng nhiên, Lý Nhã Kỳ nghĩ đến cú điện thoại vừa rồi, tâm thần cô không khỏi chấn động kịch liệt.
Trên bàn cơm hoàn toàn tĩnh lặng.
Động tác của tất cả mọi người đều cứng tại chỗ, từng gương mặt đều vô cùng đờ đẫn.
Đầu óc bọn họ đều trống rỗng.
Thế mà người đầu tư đáng ghét trong miệng DIệp Mặc lại chính là nhân vật đứng đầu trong giới đầu tư, chính là ông chủ Trầm này sao?
Đến cùng thì DIệp Mặc . . . mở công ty gì, mà khiến cho một nhân vật như ông chủ Trầm phải đuổi theo để xin đầu tư? DIệp Mặc lại có thân phận, bối cảnh gì?
Chẳng lẽ. . . những lời thầy Từ nói đều là thật ư?
Trong lúc nhất thời, tâm thần bọn họ đều cực kỳ chấn động.
Rốt cuộc Cao Vũ cũng lấy lại tinh thần, khuôn mặt anh ta hiện lên một vệt tái nhợt, sau đó lại là đỏ lên, hiện ra vẻ cực kỳ quẫn bách, ánh mắt của anh ta còn không dám nhìn thằng vào người thanh niên bên đối diện kia.
Hóa ra. . . tất cả những gì người này vừa nói đều là thật, bao quát cả chiếc Bugatti hơn 100 triệu kia.
Buồn cười hơn là, mình cón cảm thấy người ta khoác lác, chém gió, còn bị chứng vọng tưởng gì gì đó, không nghĩ tới, chính mình mới là tên hề.
Cao Vũ nhớ lại dáng vẻ cao cao tại thường, và giọng điệu giễu cợt của mình ban nãy thì cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Gia đình anh ta cũng chỉ coi là khá giả, chứ sao có thể so sánh với đám giàu có chân chính kia!
Lý Nhã Kỳ ở một bên vẫn cứ hoảng hốt như cũ, làm thế nào cũng không bình tĩnh nổi.
Cô vẫn không thể nào tin tưởng chuyện bạn học cũ từng thân thiết của mình lại thật sự là một phú nhị đại siêu cấp giàu có!
Lúc đó, thầy Từ đã nói DIệp Mặc có bao nhiêu tiền ý nhỉ?
Hình như là 10 tỷ? Không không không! Là 100 tỷ!
Gia đình DIệp Mặc thật sự là một gia tộc cấp bậc 100 tỷ!
Khi cô nghe thấy chuyện này thì còn cảm thấy buồn cười, cảm thấy rất hoang đường, nhưng không ngờ, bây giờ đã chứng minh, tất cả đều là sự thật.
Chẳng trách DIệp Mặc vẫn luôn hiện lên vẻ ôn hòa, cho dù Cao Vũ nói vài lời quá đáng thì DIệp Mặc cũng không giận, bởi vì hai người căn bản không phải là người cùng một đẳng cấp, căn bản không cần thiết tức giận vì những người như bọn họ!
“Ông chủ Trầm?” DIệp Mặc quay người lại xem thì hơi giật mình, hắn cũng hơi bất ngờ.
Lúc nãy hắn đã nói trong điện thoại rằng, chờ mình ăn xong rồi nói tiếp, không ngờ ông chủ Trầm này lại vội vã như vậy!