“Người đầu tư?”
Sắc mặt Cao Vũ hiện lên vẻ cổ quái, muốn cười nhưng lại không tiện cười.
Anh ta chờ DIệp Mặc đi ra ngoài nghe điện thoại thì mới thổi phù một tiếng, bật cười thành tiếng.
Anh ta lại liếc mắt ra phía ngoài rồi cười nhạo nói: “Lại còn người đầu tư nữa! Diễn y như thật ấy!”
Người bạn học này của Nhã Kỳ rất thích hợp làm diễn viên đấy!
Đầu tiên là xe hơn 100 triệu, bây giờ lại bắt đầu chém gió, rằng có người đầu tư đuổi theo để ném tiền, người này không biết dùng óc để nghĩ xem như vậy có khả năng không à?
Người đầu tư nào mà chả cao cao tại thượng, người bên dưới đều phải xin gặp bọn họ, cầu bọn họ ném tiền cho mình, làm sao có thể để người đầu tư cầu xin người bọn họ ném tiền cho chứ.
Người này, chém gió qua bất hợp lý!
Có điều suy nghĩ lại một chút cũng bình thường, bởi vì người này căn bản không hiểu mấy vấn đề này, mà chỉ tự mình suy đoán mà thôi.
Lý Nhã Kỳ cũng liếc mắt nhìn ra bên ngoài rồi hơi chau mày.
Dĩ nhiên cô cũng không tin DIệp Mặc.
Có lẽ DIệp Mặc cảm thấy ban nãy hơi mất mặt, cho nên mới nói như vậy để hấp dẫn một ít chú ý.
Lý Nhã Kỳ quay sang nói nhỏ với bạn trai mình: “Cao Vũ, lát nữa. . . anh bớt mồm đi!”
“Được được! Anh biết rồi!” Cao Vũ mỉm cười, thần sắc lại có chút đắc ý.
Mấy người Vu Lượng cũng nhìn thoáng qua bên kia, sau khi thu hồi ánh mắt thì sắc mặt bọn họ đều hơi cổ quái.
“Tại sao DIệp Mặc lại biến thành dáng vẻ như bây giờ nhỉ?”
“Không biết nữa! Người đều sẽ thay đổi, đây là chuyện bình thường!”
Bọn họ châu đầu ghé tai bàn luận.
Thỉnh thoảng, bọn họ lại lắc đầu đầy tiếc nuối, DIệp Mặc của ngày xưa đàng hoàng bao nhiêu! Nhưng bây giờ, lại trở nên như vậy, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
“Về rồi kìa!”
Bọn họ bàn luận một lúc, thì thấy người trở về, tất cả mọi người đều ăn ý không lên tiếng nữa.
Chờ DIệp Mặc ngồi xuống, thì Cao Vũ ở bên đối diện cười nói: “Xong rồi à? Trò chuyện thế nào?”
DIệp Mặc đặt điện thoại di động xuống, cười nói: “Tôi đã bảo ông ta, chờ tôi ăn cơm xong thì sẽ nói chuyện với ông ta.”
Cao Vũ chỉ ừ một tiếng chứ không hỏi nữa, nhưng đáy lòng thì lại nở nụ cười.
Nếu như không phải Nhã Kỳ vừa bảo anh ta bớt mồm đi, thì khẳng định giờ phút này anh ta phải trào phùng vài câu, nhưng Nhã Kỳ đã mở miệng, nên anh ta cũng không tiện nói thêm.
Có thể do Nhã Kỳ cố kỵ tình nghĩa bạn bè, cho nên không muốn để người này quá mất mặt!
“Nào! Chúng ta làm vài chén!” Cao Vũ mỉm cười, cầm chén rượu lên, ra hiệu với DIệp Mặc.
“Được!” DIệp Mặc gật đầu, rồi cũng cầm chén rượu lên ra hiệu một chút, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Sảng khoái!” Cao Vũ thấy thế thì cười ha ha, “Người anh em, nhìn dáng vẻ này của anh thì tửu lượng không tồi đâu nhỉ! Hôm nay chúng ta phải uống thêm vài chén mới được! Nào, uống!”
Cao Vũ cũng uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cầm chai rượu lên rồi rót cho mình, rồi lại tiếp tục rủ rê DIệp Mặc uống rượu.
DIệp Mặc nhìn Cao Vũ một cái rồi khẽ lắc đầu, nhưng hắn cũng không nhiều lời, mà chỉ rót đầy cho mình.
Lý Nhã Kỳ nhìn thấy cảnh này thì cũng không ngăn cản.
Dù sao cũng chỉ uống chút rượu thôi, cũng không có gì.
Hai người uống một lúc, đám thanh niên Vu Lượng cũng uống theo, mọi người đều uống không ít.
Tầm nửa tiếng sau, khuôn mặt của Cao Vũ đã hơi đỏ, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, anh ta đã hơi say say, sau khi cạn thêm một chén thì anh ta ngồi xuống, cảm thấy hơi choáng váng.
Ngước mắt lên nhìn qua bên đối diện, thì tên kia lại chẳng có dấu hiệu gì là say cả.
“Người anh em, tửu lượng không tệ đâu!”
“Cũng tạm được!” DIệp Mặc đặt chén xuống, cười nói: “Tôi thấy mọi người hơi say rồi đấy, chúng ta dừng ở đây nhé!”
“Không được! Nhất định phải uống!” Cao Vũ khoát tay chặn lại, đỏ mặt lên quát nhé: “Không uống, thì chẳng phải tôi rất mất mặt sao! Nói đùa cái gì! Cao Vũ tôi làm sao có thể thua loại người như anh được!”
Cao Vũ vừa dứt lời thì Lý Nhã Kỳ ở một bên đã cau mày.
Lời này. . . hơi quá rồi đấy!
Cô ngẩng đầu nhìn qua với ánh mắt bận tâm, nhưng ngoài ý muốn chính là DIệp Mặc vẫn không hề tức giận, mà chỉ cười tủm tỉm như cũ, cả một buổi tối ngày hôm nay, DIệp Mặc lúc nào cũng cười tủm tỉm, dáng vẻ rất ôn hòa.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, DIệp Mặc lại nói ra những lời hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ này, khiến cho cô thật sự không thể hiểu nổi.
“Vậy thì tiếp tục uống thôi!” DIệp Mặc cười nói, sau đó lại rót cho mình một chén.
“Thế còn tạm được!” Cao Vũ cười to, anh đứng dậy, đang định cầm chén lên uống.
Đúng lúc này, có một bóng người cao gầy vội vàng đi vào cửa nhà hàng, dáng dấp của người này khá phổ thông, khoảng tầm 40 tuổi, khuôn mặt hơi tiều tụy, tóc cũng hơi lộn xộn, trên người mặc một bộ âu phục màu nâu, nhưng lại không thắt cà vạt.
Người này vừa vào cửa thì đã đảo mắt nhìn bốn phía.
Bỗng nhiên, ánh mắt ông ta đọng lại, rồi tỏa ra ánh sáng sợ hãi lẫn vui mừng.
Tiếp đó, ông ta đẩy kính mắt rồi bước nhanh qua bên kia.