Trầm Đông Bằng ngồi tại chỗ, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Ông ta khẽ cười khổ nói: “Diệp tiên sinh, đừng bảo là anh muốn tôi ném 100 tỷ nhé!”
DIệp Mặc nheo mắt nhìn ông ta, cười nhạt nói: “Không cần! Chính tôi có!”
DIệp Mặc vừa dứt lời thì sắc mặt Trầm Đông Bằng cứng đờ, hai mắt ông ta tràn đầy vẻ kinh hãi đến cực điểm.
Đám người Cao Vũ, Lý Nhã Kỳ ở một bên cũng sợ ngây người, tâm thần bọn họ cũng rung động kịch liệt.
Ừng ực!
Trầm Đông Bằng chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nên lại nuốt một ngụm nước bọt.
Ông ta thường xuyên gặp những cảnh tượng hoành tráng nên định lực vẫn luôn rất mạnh, nhưng giờ phút này, ông ta cũng không thể bình tỉnh nổi nữa.
100 tỷ tiền mặt!
Đó là khái niệm gì?
Tư bản Thanh Sam của ông ta chưởng quản rất nhiều tiền tài của Hoa quốc, nhưng tổng cộng cũng chỉ 60 70 tỷ mà thôi, số tiền mặt này đã cực kỳ khổng lồ rồi, dù sao thì tiền mặt và tư sản cũng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Rất nhiều công ty có rất nhiều sản nghiệp và tư sản, nhưng mà tiền mặt lại ít đến thương cảm, chỉ cần vốn quay vòng có chút vấn đề là sẽ xảy ra nguy cơ ngay.
100 tỷ tiền mặt, nghe thật sự là quá khó tin!
Nhưng ông ta cũng không nghi ngờ, bởi vì ánh mắt và giọng điệu của đối phương khiến cho ông ta không thể nảy sinh một tia nghi ngờ nào.
Trầm Đông Bằng lại cẩn thận đánh giá người thanh niên trước mắt này, trong mắt ông ta đã có vài phần kính sợ.
Người trẻ tuổi này có thể huy động số tiền mặt kinh khủng như vậy, thì chỉ sợ phải có lai lịch vô cùng ghê gớm rồi!
Sâu không lường được!
DIệp Mặc cười nói: “Ông chủ Trầm, bây giờ ông đã hiểu vì sao tôi muốn từ chối ông đầu tư rồi chứ!”
Trầm Đông Bằng nhất thời gật đầu, cười khổ ra tiếng.
Sau đó, ông ta lại khấn cầu: “Diệp tiên sinh, anh xem, có thể để cho chúng tôi ném một chút tượng trưng không, một chút xíu cũng được!”
Trầm Đông Bằng vẫn không muốn từ bỏ, coi như chỉ ném một chút tiền để treo cái tên, thì sau này, khi Công ty sinh vật Thần Châu trở nên lớn mạnh, thì danh tiếng của tư bản Thanh Sam cũng sẽ trở nên vang dội hơn, mọi người sẽ thấy ánh mắt của ông ta lợi hại hơn.
Đến độ cao này, thì bọn họ không chỉ quan tâm lợi ích, mà còn cả danh tiếng nữa!
DIệp Mặc trầm ngâm một lát rồi nói: “Như vậy đi! Tôi sẽ ném một ít tiền cho tư bản Thanh Sam của ông, rồi tôi lại để cho ông đầu tư Công ty sinh vật Thần Châu, ông thấy thế nào?”
Trầm Đông Bằng rung lên một lúc, rồi bỗng nhiên vỗ đùi, hưng phấn nói: “Chuyện này. . . quá tốt!”
Nếu như vị này là một người có cấp bậc 100 tỷ tiền mặt, thì trở thành đối tác của anh ta sẽ khiến cho quy mô của tư bản Thanh Sam lớn mạnh hơn nhiều, đây là một chuyện vui lớn, ông ta cầu còn không được ý chứ!
DIệp Mặc cười nói: “Vậy cứ quyết định như thế nhé!”
Trầm Đông Bằng cười mừng rỡ nói: “Được được được! Lát nữa tôi sẽ trở về tâm sự với mấy đối tác còn lại, sau khi thương thảo xong một số chi tiết thì tôi sẽ liên lạc với Diệp tiên sinh anh!”
“Được!” DIệp Mặc gật đầu.
“Mọi người không ngại tôi uống vài chén rượu chứ!” Trầm Đông Bằng lại ngẩng đầu nhìn về phía mấy người trên bàn, cười cởi mở nói: “Hôm nay tôi sẽ mời khách, phục vụ, mang thực đơn rượu đến đây!”
Ông ta nhấc tay gọi nhân viên phục vụ đến, rồi gọi mấy chai rượu ngon nhất, đắt nhất.
Mấy người Cao Vũ và Lý Nhã Kỳ thì vẫn vô cùng hoảng hốt.
Bọn họ càng không dám lên tiếng, vị ông chủ Trầm này chính là một trong những người đầu tư hàng đầu, cũng chính là nhân vật cấp đại lão đấy!
Mà dường như . . . lai lịch và thân phận của DIệp Mặc cũng cực kỳ kinh người, trong tay có 100 tỷ tiền mặt, khiến cho vị ông chủ Trầm này phải cung kính và khách khí, thật sự khiến cho bọn họ không dám tin tưởng, thậm chí. . . giống như đang nằm mơ vậy!
Sau khi rượu được mang lên, Trầm Đông Bằng gọi mở hết ra, rót đầy một ly rồi nâng lên, “Diệp tiên sinh, tôi mời anh vài ly, cầu chúc cho sự hợp tác của chúng ta thuận lợi và vui sướng!”
“Hợp tác vui vẻ!” DIệp Mặc mỉm cười, cầm ly rượu lên cụng một cái.
Sau khi uống vài chén, Trầm Đông Bằng mới nhìn qua một bên, rồi cười nói: “Mấy vị này là . . .?”
“Là bạn học cũ thời cấp ba của tôi!”
“Ah! Có thể gặp mặt là có duyên rồi! Mọi người cũng uống vài chén đi!”
Trầm Đông Bằng mỉm cười, nàng chén rượu ra hiệu với mấy người kia.
“Trầm tiên sinh khách khí rồi!” Cao Vũ hoảng hốt đứng dậy, hai tay nâng chén, gương mặt hiện lên vẻ kinh sợ.
Với chút thân phận của anh ta thì làm sao dám để một nhân vật nhưu ông chủ Trầm mời rượu chứ.
Một chén rượu vào bụng, sắc mặt Cao Vũ đã đỏ lên vì kích động.
Sau đó, anh ta hỏi với vẻ hơi khẩn trương: “Có thể. . . có thể chụp chung một tấm ảnh sao?”
Trầm Đông Bằng đặt chén rượu xuống, hớn hở nói: “Được chứ!”
Nếu như bình thường, thì chắc chắc ông ta sẽ không để ý đến mấy nhân vật nhỏ như này, nhưng bây giờ thì phải cho Diệp tiên sinh một chút mặt mũi, nên chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng thì ông ta đều có thể đồng ý.
Trầm Đông Bằng mỉm cười, chủ động đi qua chụp ảnh chung.
Sau khi uống một lúc, thì ông ta mời đứng dậy chào tạm biệt.