Mẹ Quan ở một bên mỉm cười, rồi đi qua kéo Quan Tuyết ngồi xuống.
“Tiểu Tuyết, con ngồi xuống đây!”
Bà nắm lấy bàn tay của con gái rồi nhẹ nhàng vuốt vê, trong hai con ngươi còn có vài phần phức tạp.
Quan Tuyết khẽ giật mình, buồn bực nói: “Mẹ, sao thế ạ?”
Nàng cẩn thận quan sát cha mẹ của mình một phen, rồi cau mày, trầm giọng nói: “Cha mẹ, lẽ nào hai người tin những lời nói dối của thím tư hay sao!”
“Nói dối cái gì!” Sử Quế Phân vừa ngồi xuống đã đứng bật dậy, vênh mặt lên nói với giọng the thé: “Chẳng lẽ không đúng sao? Cô và tên khốn kia không có gian tình sao? Cái con ranh con chết tiệt nhà cô mới nói dối không chớp mắt!”
“Cô làm những chuyện như vậy mà không cảm thấy mất mặt sao? Cô có suy nghĩ cho cha mẹ mình không, có biết bọn họ đau lòng đến mức nào không, cô không biết xấu hổ, nhưng bọn họ vẫn cần thể diện!”
Sử Quế Phân nói đến chỗ kích động thì còn vươn tay ra chỉ thẳng vào mặt Quan Tuyết, nước miếng của bà ta đã văng tung tóe.
Quan Tuyết nghe thấy thế thì mặt lập tức lạnh xuống, trách mắng: “Gian tình cái gì! Nói vớ nói vẩn!”
“Ha ha!” Sử Quế Phân cười nhạo một tiếng, mặt đầy mỉa mai, “Cô nói rằng, mình không có gian tình với tên khốn kia á? Thật sự là cười chết mất thôi, nếu như không có gian tình, thì chỉ bằng vào cô, mà cũng có thể ngồi lên vị trí này sao? Cô đang nằm mơ à?”
“Cô cảm thấy mình rất ghê gớm sao? Chẳng phải là dựa vào ngủ mới leo lên được sao! Còn giả vờ cái gì!”
Sử Quế Phân nói xong thì cảm thấy cực kỳ sung sướng và sảng khoái.
Ai bảo con ranh này xem thường bà ta, dù sao bà ta cũng không lấy được lợi lộc gì rồi, cho nên con ranh này cũng đừng hòng làm tống giám đốc nữa, cũng đừng uy phong nữa.
Hai vợ chồng nhà họ Quan nghe thấy thế thì khẽ cau mày.
Song, bọn họ cũng không nói gì.
“Tiểu Tuyết này!” Mẹ Quan chần chờ một chút rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ cũng không trách con, chuyện quá khứ thì đã qua rồi, nhưng mà, con không thể tiếp tục như vậy, con đã bao nhiêu tuổi rồi, không thể trì hoãn được nữa.”
“Con cũng không thể. . . suốt đời như vậy chứ! Dù sao thì vẫn phải lập gia đình, tìm một mái nhà.” Mẹ Quan thở dài nói: “Còn nữa, đứa bé kia có phải là của con không…?”
Quan Tuyết cười khổ nói: “Không phải! Mẹ, mẹ đừng tin, căn bản là không có chuyện đó đâu!”
Quan Tuyết nhìn dáng vẻ của cha mẹ mình thì hiểu ngay, cha mẹ mình đã hoàn toàn tin mấy lời nói dối kia rồi.
Cha Quan ở một bên cũng trầm giọng nói: “Đưa bé kia. . . thật sự không phải?”
“Không phải thật mà!” Quan Tuyết lại lắc đầu, nói với vẻ chém đinh chặt sắt.
Cha Quan nhất thời thở phào một hơi: “Vậy thì tốt rồi!”
Chưa có còn là tốt nhất, như vậy cũng không chậm trễ chuyện lấy chồng của Tiểu Tuyết, nếu như có con thì rất phiền phức.
Cha Quan hiện lên vẻ mặt cứng rắn và nghiêm nghị, ông nói với vẻ khuyên nhủ: “Tiểu Tuyết, cha và mẹ con đều không trách con, nhưng con không thể tiếp tục đi con đường này nữa, bây giờ con . . . cũng rất nhiều tiền rồi đúng chứ! Tiền, đủ xài là được rồi, không cần quá nhiều làm gì, nếu như con tiếp tục như vậy thì sau này làm sao gả đi được, người ta còn có thể cưới con sao.”
Cha Quan lại nói với vẻ lời nặng ý dài: “Nhân dịp bây giờ con chưa quá nhiều tuổi thì chọn một gia đình tốt để gả vào đi, người giáo sư họ Phương kia cũng không tệ đâu, cha cũng gặp mặt cha mẹ cậu ta rồi, bọn họ đều rất tốt!”
Sử Quế Phân ở một bên nghe thấy thế thì nhếch miệng cười đắc ý.
Bà ta còn dùng giọng nói chanh chanh và bỡn cợt để hùa theo: “Đúng thế đúng thế! Qua vài năm nữa là hoa tàn ít bướm, phải nhanh cái chân lên!”
Con ranh con chết tiệt này càng không thích giáo sư Phương, thì bà ta lại càng phải tác hợp chuyện này, bà ta không muốn con ranh chết tiệt vui vẻ, sung sướng.
Cha Quan trầm giọng nói: “Tiểu Tuyết, chúng ta sẽ cho con thời gian một tháng, đủ rồi chứ! Nếu như con không tự làm được, vậy thì chúng ta sẽ đến gặp anh ta!”
Quan Tuyết chau mày, kêu lên một tiếng: “Cha!”
Cha Quan sầm mặt, quát nhẹ: “Chuyện này không có cửa thương lượng!”
Sử Quế Phân lại cười nhạo một tiếng, rồi mắng: “Con bé chết tiệt này, cô còn muốn cha cô mất hết mặt mũi à? Thật đúng là không biết xấu hổ, vô liêm sỉ! Được bao nuôi đến nghiện rồi đúng không?”
Quan Tuyết lạnh lùng lườm qua, rồi tức giận nói: “Bà câm miệng đi!”
“Cô. . . cô còn dám nói thế á? Tôi chính là thím tư của cô đấy, là bậc cha chú của cô đây, có phải cô lên làm tổng giám đốc thì không coi ai ra gì rồi không! Phản rồi! phản rồi!” Sắc mặt Sử Quế Phân đỏ lên, càng mắng càng sung sướng.
Hôm nay có cha mẹ con ranh này ở đây, mình còn phải sợ sao!
“Cha, mẹ! Hai người hiểu lầm rồi! Căn bản là không có chuyện này!”
Quan Tuyết hung hăng trừng mắt với mụ đàn bà chanh chua kia rồi không thèm để ý nữa, nàng hít sâu một hơi, rồi nhìn về phía cha mẹ mình, bắt đầu giải thích: “Chủ tịch Diệp là người quen của con, anh ấy cảm thấy con có năng lực cho nên mới giao vị trí này cho con, chứ không phải như mấy người nghĩ đâu.”
“Con và chủ tịch Diệp không có quan hệ gì cả. . . coi như con có ý nghĩ như vậy, thì anh ta cũng chướng mắt con! Con còn lớn hơn anh ta 8 tuổi nữa! Hơn nữa, anh ta đã có vợ rồi, chắc cha mẹ cũng biết vợ anh ta đấy, chính là Tô Thiên Hậu ý!”
“Hai đứa bé kia, chính là con của Tô Thiên Hậu. . .”
Quan Tuyết nói xong thì lại cười khổ.