Quan Tuyết cười khẽ, nói: “Đúng vậy! Vị này chính là chủ tịch Diệp! Còn người phía sau chính là Tô Thiên Hậu!”
Tô Ngọc Tình ở sau lưng Diệp Mặc cũng đánh giá Quan Tuyết một phen, sau đó nàng mới tháo khẩu trang và kính râm xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp như tiên nữ của mình, thản nhiên cười: “Chào chị Quan Tuyết, tôi có nghe Diệp Mặc nhắc đến chị, anh ấy còn nói chị rất lợi hại! Công ty phát triển như bây giờ đều là nhờ có chị!”
“Nào có chứ!” Quan Tuyết nhất thời cười gượng, “Đều là nhờ chủ tịch Diệp thôi!”
Ba người Sử Quế Phân, Cha Quan và Mẹ Quan nhìn thấy hai người tâng bốc nhau thì lại ngây ra một lần nữa.
Rất nhanh, gương mặt mo của Sử Quế Phân đã lộ ra vẻ khó coi.
Nhìn tình hình này, thì có vẻ như không có gian tình thật rồi!
Cha Quan cũng tỉnh táo lại, ông liếc mắt nhìn Sử Quế Phân với ánh mắt đầy bất thiện, gương mặt cũng hơi tái lên.
Sử Quế Phân còn thề son thề sắt rằng con gái mình rất xấu xa, còn nói rất nhiều điều khó nghe, kết quả là, tất cả đều do bà ta suy đoán mà ra!
Bà ta còn mắng con gái của mình không có năng lực gì, nên khẳng định là dựa vào ngủ để leo lên, kết quả, Tô Thiên Hậu cũng nói con gái mình có năng lực, có bản lĩnh thật sự nên mới được ngồi vào vị trí này.
Sử Quế Phân cảm ứng được ánh mắt của Cha Quan thì sắc mặt lập tức đỏ lên, ánh mắt hơi lóe lên rồi cúi gằm một xuống.
Tình hình như bây giờ, thì mặc kệ bà ta có nói đến tận trời thì hai người này cũng sẽ không tin bà ta.
Quan Tuyết đứng dậy, giới thiệu một chút, “Chủ tịch Diệp, đây là cha me tôi, hôm nay bọn họ đến thăm tôi!”
Diệp Mặc tiến lên bắt tay với hai người.
Cha Quan vội vàng đứng dậy, dáng vẻ rất là khách khí.
“Hôm nay tôi chỉ dẫn phu nhân của mình đến tham quan công ty thôi, nếu cha mẹ cô ở đây thì chúng tôi không quấy rầy nữa nhé!”
Hàn huyên một lúc thì Diệp Mặc liền đứng dậy chào tạm biệt, rồi dẫn Tô Ngọc Tình ra ngoài.
Bên ngoài lại vang lên những âm thanh ồn ào.
Mọi người ở trong phòng vẫn có thể nghe thấy những tiếng huyên náo ở bên ngoài dù đã cách một cánh cửa.
“Thấy rồi chứ! Hiện giờ. . . bà còn muốn nói gì nữa không?”
Quan Tuyết ngồi xuống, lạnh lùng nhìn về phía Sử Quế Phân, gương mặt nàng tràn đầy vẻ mỉa mai và khinh thường.
Bà thím tư này chỉ biết nói xỏ nó xiên để gây chuyện thị phi.
Sắc mặt Sử Quế Phân đỏ lên, sửng sốt một lúc lâu mà vẫn không nói được câu nói, phải nói là bà ta đã khó chịu đến cùng cực.
Cha Quan tức giận vỗ đùi hừ một tiếng: “Còn nói con gái chúng ta ngủ để leo lên nữa, hừ! Người ta đã nói rồi, Tiểu Tuyết thật sự có năng lực!”
Trước đó, Sử Quế Phân nói Tiểu Tuyết rất xấu xa, thế mà ông cũng tin, ông cảm thấy con gái mình ngồi lên vị trí này hơi ám muội cho nên trong lòng cũng hời xấu hổ, còn bị Sử Quế Phân này nói cho không ngóc đầu lên nổi.
Bây giờ, ông chợt cảm thấy vô cùng sáng khoái và mừng rỡ.
Vị trí của con gái rất trong sạch, rất đoan chính, coi như sau này Sử Quế Phân có nói lung tung khắp nơi thì ông cũng không sợ.
Mẹ Quan cũng cau mày nhìn qua, sắc mặt bà cũng có vẻ hơi buồn bực.
Sử Quế Phân chỉ biết cúi đầu chứ không dám lên tiếng.
Quan Tuyết dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Thím tư, tôi nghĩ bà cũng không có mặt mũi để ngồi ở chỗ này đâu nhỉ, mà nơi này của tôi cũng không chào đón bà! Nếu như bà không đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ ném bà ra ngoài như lần trước đấy!”
“Mày. . .”
Sử Quế Phân cắn răng một cái, rồi trừng mắt qua, lửa giận trong mắt đã dâng trào, nhưng rất nhanh, bà ta lại không dám phát tiết, mà chỉ lộ ra vẻ hậm hực.
Con ranh con chết tiệt này dám làm thật đấy!
Đến lúc đó lại bị ném ra ngoài như lần trước, rồi lại chật vật, mất mặt như lần trước.
“Đi thì đi! Ai mà thèm ở chỗ chết tiệt này chứ! Hừ! Lên làm sếp thì không tầm thường sao!”
Sử Quế Phân nhỏ giọng mắng vài câu xong thì đứng bật dậy, lắc vòng eo mập mạp để đi ra cửa.
Rầm!
Ngay sau đó, bà ta còn hung hăng đóng sập cửa lại.
“Cha me, bây giờ hai người tin rồi chứ! Lần trước, cũng là do bà thím này. . .”
Quan Tuyết cười xùy một tiếng, nàng thu hồi ánh mắt, nhìn mỉm cười nhìn cha mẹ mình, sau đó kể cho cha mẹ nghe chuyện lần trước.
Quan Tuyết lại nói: “Còn cái họ Phương kia nữa, còn không thích anh ta, hai người đừng nhắc đến anh ta nữa!”
Sau khi nghe xong thì mẹ Quan hơi cau mày.
Bà cũng tin tưởng những gì con gái vừa nói, đúng là con gái mình không có quan hệ gì với người trẻ tuổi kia, nhưng làm một người mẹ, bà cũng có thể nhìn ra một vài tâm tư của con gái mình, có điều suy nghĩ một chút thì cũng thấy bình thường, dù sao người trẻ tuổi kia đúng là rất ưu tú!
Ngay cả một người ngọc như tiên nữ là Tô Thiên Hậu cũng sẽ cảm mến cậu ta, huống chi là con gái mình, coi như từ ban đầu không có, nhưng tiếp xúc lâu dài thì khó tránh khỏi có chút động lòng, lâu ngày sinh tình.
Mà con gái gặp người đàn ông ưu tú như vậy, thì tự nhiên ánh mắt cũng sẽ cao hơn, cho nên làm sao có thể coi trọng giáo sư Phương kia chứ!
Mẹ Quan nghĩ đến đây thì lại thấy nhức đầu.
Mặc dù khi bà biết con gái mình không làm ra những chuyện kia thì cũng thở phào một hơi, nhưng khi nghĩ đến chung thân đại sự của con gái thì bàn lại thấy rất khó khăn.