Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 793 - Chương 793: Tiến Về Thiên Hải!

Chương 793: Tiến về Thiên Hải! Chương 793: Tiến về Thiên Hải!

“Thật ra thì Tiểu Phương cũng rất tốt mà, con . . . không muốn suy nghĩ thêm một chút à?” Cha Quan lại chột dạ, “Được rồi, được rồi! Cha không nói nữa!”

“Cha mẹ, chuyện của con thì để sau này rồi nói! Trước khi con nhận vị trí này, thì con đã đồng ý với chủ tịch Diệp rằng, hai năm nay sẽ không kết hôn, mà tập trung vào công việc, cho nên anh ấy mới giao vị trí này cho con.”

“Hai người cũng biết rồi, con căn bản không muốn kết hôn, cho nên, chờ hai năm nữa rồi tính đi, con cũng có một ít cổ phần ở công ty, qua hai năm nữa, cộng thêm cả tiền lương thì con cũng sẽ có vài trăm triệu rồi, đến khi đó, có nhiều tiền như vậy thì hai người còn gì phải lo lắng đâu.” Quan Tuyết cười nói.

“Cái này. . . nhiều như vậy sao?”

Hai vợ chồng đều hơi líu lưỡi.

“Thôi được rồi!” Cha Quan đành phải bất đắc dĩ gật đầu.

Ông cũng không có cách nào để khuyen con gái nữa rồi, căn bản là không khuyên nổi.

“Vậy . . . cũng chỉ có thể như vậy!” Mẹ Quan cũng bất đắc dĩ mà đồng ý.

Quan Tuyết nhìn đồng hồ rồi nói: “Cha mẹ ngồi một lát rồi mình đi ăn cơm! Trung tâm thương mại bên dưới có rất nhiều nhà hàng ngon, cả tòa nhà này cũng là của chủ tịch Diệp đấy! Công ty Thời Đại ngày xưa con làm việc cũng là của anh ấy đấy!”

“Thật . . .thật sao?”

Cha Quan và Mẹ Quan lại líu lưỡi, hai mắt trợn tròn đã tràn đầy kinh hãi.

Người trẻ tuổi vừa rồi nhiều tiền như vậy sao?

Quan Tuyết mỉm cười: “Tất nhiên rồi!”

Sau đó, nàng lại nhớ đến thứ gì nên liền hơi cau mày lại.

Chuyện của Tô Thiên Hậu, là tối qua anh ta nói cho nàng biết, còn dặn dò nàng không nên nhắc đến chuyện của bên Thời Đại và tòa nhà này, chuyện này khiến cho nàng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Quan Tuyết lại nhớ đến gương mặt xinh đẹp vừa rồi thì hơi giật mình, rồi cảm thán từ đáy lòng: “Cô ấy. . . xinh đẹp thật!”

Ngày xưa nàng đã từng làm trong ngành phim truyền hình, nhưng chưa từng tiếp xúc với vị này, cũng chưa từng gặp ở khoảng cách gần như vậy, vị này . . . cho dù không trang điểm, thì dung mạo lóa mắt, tuyệt đại phong hoa, hoa nhường nguyện thẹn kia cũng khiến cho người ta hoảng hốt và run sợ.

Cho dù mình trang điểm xinh đẹp như vậy rồi. . . nhưng vẫn hơi kém một chút!

Quan Tuyết nghĩ đến đây thì lại thở dài một hơi.

Nàng gọi người vào để dẫn cha mẹ đi tham quan một lúc, còn mình thì trở về vị trí ngồi.

“Chị Quan! Chị Quan!”

Một lát sau, Tiểu Hồng đã chạy vào phòng, khuôn mặt đã đỏ bừng lên vì cực kỳ hưng phấn.

Tiểu Hồng bổ nhào vào trước bàn, hưng phấn nói: “Chị Quan, chị cũng gặp rồi chứ! Đến cùng là ai vậy? Nghe nói là ngôi sao nào đó!”

“Không biết lớn nhỏ!” Quan Tuyết lườm một cái, rồi trách mắng: “Thế này rồi mà em vẫn không đoán được! Đúng là quá đần!”

Tiểu Hồng chu môi, tủi thân nói: “Em . . . sao em có thể đoán được chứ, em cũng có nhìn thấy đâu!”

Quan Tuyết liếc mắt nhìn Tiểu Hồng một cái, rồi lắc đầu nói: “Là. . . Tô Thiên Hậu!”

“Thật . . . thật á?” Tiểu Hồng lập tức ngây người, nửa ngày sau mới kêu thất thanh, gương mặt hiện lên vẻ khó tin.

“Đương nhiên là thật rồi!” Quan Tuyết nói xong thì lại thở dài.

Nàng hơi nhấp bờ môi đỏ nở nang, nỗi lòng lại có chút phức tạp.

Rất lâu về trước, vì chuyện của Kim Sư nên nàng cũng từng đoán ra, nhưng ngay sau đó nàng đã phủ định chính mình, không ngờ, lại thật sự là Tô Thiên Hậu!

Quan Tuyết lườm qua rồi nhắc nhở: “Em đúng có nói lung tung đấy! Lần này em phải ngậm kín cái miệng rộng của mình lại, nếu như em dám nói ra, thì chị sẽ cho em biết tay.”

“Chị yên tâm! Lần này em sẽ khâu miệng của mình lại!” Mặt mày Tiểu Hồng đầy hớn hở và vô cùng hưng phấn.

“Chị Quan, em ra ngoài trước đây!” Sau đó, Tiểu Hồng quay người đi ra người, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, “Chẳng trách hai đứa bé kia xinh đẹp như vậy! Hai người này mà sinh con thì có thể không đẹp sao! Không hổ là thần tượng của mình, đến cả Tô Thiên Hậu mà cũng cua được!”

Quan Tuyết nghe thấy thế thì khóe miệng lại giật giật một cái.

Tiểu Hồng miệng rộng này mà có thể giữ được bí mật mới là lạ!

Mọi người đi hết thì Quan Tuyết lại bắt đắc dĩ thở dài, nàng thu nhiếp tinh thần rồi tiếp tục làm việc.

Hai người rời khỏi Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ thi Diệp Mặc dẫn Tô Ngọc Tình đi đến tham quan công xưởng, sau đó lại đưa nàng về nhà ăn cơm.

Buổi chiều thì Diệp Mặc đi đến bệnh viện Nhân Hoa.

“Đến rồi á?”

Lưu Khải Nhân nói cho hắn chuyện này đầu tiên, còn lấy một cái rương tiền cho Diệp Mặc nhìn xem.

“Thời đại này mà vẫn dùng tiền mặt à!” Diệp Mặc nhìn qua rồi nhếch miệng cười: “Ông giúp tôi quyên góp số tiền này vào tài khoản của bệnh viện đi!”

Diệp Mặc cũng không để ý lắm, nếu như đối phương đã để tiền mặt lại thì cũng chỉ có thể nhận, sau đó, hắn lại xem bệnh án, quyên góp thêm một khoản tiền, tiếp đó, Diệp Mặc trở lại phòng làm việc để mở live stream.

Ngày hôm sau, Diệp Mặc lại đến Thiên Hành, Thời Đại và khách sạn Duyệt Vân Trang, hắn còn gặp mặt Kỷ tiểu thư.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc lái xe đưa Tô Ngọc Tình và hai đứa bé đi đến thành phố Thiên Hải.

Bình Luận (0)
Comment