Thành phố Thiên Hải, khu biệt thự số 1 phía Đông ngoại thành.
Một cô gái mặc đồng phục môi giới dẫn Diệp Mặc đi dạo một vòng rồi cung kính nói: “Diệp tiên sinh, ngài thấy thế nào. . . có hài lòng không?”
“Cũng được!” Diệp Mặc gật đầu.
Biệt thự này cũng không tệ, diện tích lớn hơn vài lần biệt thự ở Lệ Cung Uyển và Hồ Phỉ Thúy, xung quanh còn có vườn cây cỏ, bên ngoài là biệt thự phong cách trang viên, bên trong lại được trang trí rất xa hoa.
Vì muốn bán ra, nên căn biệt thự này còn được sửa chữa và tăng thêm rất nhiều nội thất, trang trí thông minh.
Tiếp đó, Diệp Mặc sảng khoái ký hợp đồng mua lại.
Ý nghĩ mua nhà ở Thiên Hải cũng mới xuất hiện mấy ngày gần đây thôi, chủ yếu là vì cha mẹ và cả ông bà ngoại.
Có biệt thự này, thì sau này cha mẹ có thể thường xuyên qua Thiên Hải thăm hai ông bà cụ.
Còn có thể mang ông bà nội qua bên này chơi.
Diệp Mặc làm xong thủ tục thì liên hệ với bên quản lý biệt thự, để tìm người quét dọn, sau đó hắn lại đi mua thêm một ít đồ dùng trong nhà, và vài thứ sinh hoạt hàng ngày, và các loại thức ăn.
Ba giờ chiều, hai chiếc xe taxi dừng lại trước cửa biệt thự.
Một thiếu nữ đáng yêu mặc một bộ quần áo trắng nhảy xuống xe, chính là Hoàng Y Y.
Sau đó, hai vợ chồng cậu ba cũng dẫn con trai xuống xe.
Cha Diệp và Mẹ Diệp cũng bước xuống từ chiếc xe phía sau.
Khí sắc của hai người tốt hơn trước kia rất nhiều, nhất là Cha Diệp thì mặt mùi tràn đầy hồng hào, tinh thần phấn chấn, dường như còn trẻ ra vài tuổi, nhìn trông rất hăng hái, đến cả cách ăn mặc cũng chỉnh chu hơn trước kia nhiều.
Tóc của ông cũng đã nhuộm đen, còn được cắt tỉa tỉ mỉ.
Trên người Mẹ Diệp thì có thêm vài món châu báu, cũng có nhiều hơn vài phần quý phái.
Hoàng Y Y hưng phấn nói: “Ít nhất cũng phải 200 triệu đấy! Em vừa lên mạng tìm hiểu rồi, đây là khi biệt thự đắt thứ hai của Thiên Hải đấy!”
Diệp Mặc đi qua giúp cha mẹ cầm hành lý, cười nói: “Dọn dẹp xong hết rồi, tối nay nhà em ngủ luôn bên này đi!”
Mẹ Diệp nhìn hai bên một chút rồi kinh ngạc hỏi: “Ngọc Tình đâu rồi?”
Diệp Mặc cười nói: “Cô ấy ở khách sạn Bvlgari trước kia, lát nữa con sẽ qua đón!”
Ngọc Tình phải trông hai đứa bé, cộng việc nàng có thân phận đặc thù, không thể xuất đầu lộ diện, cho nên đi khách sạn nghỉ ngơi trước.
Mẹ Diệp mỉm cười, bà đi vào tham quan căn nhà mới.
“Đẹp thật!”
“Rộng quá nha!” Thỉnh thoảng bà còn phát ra những âm thanh sợ hãi thán phục.
Nếu như là ngày xưa, thì khẳng định bà sẽ lên tiếng quở trách con trai tiêu xài lung tung, nhưng bây giờ, sự nghiệp của con trai càng ngày càng lớn, bà cũng không biết con trai đã có bao nhiêu tiền rồi, cho nên bà cũng mặc kệ.
Bà quay người nói nhỏ với Cha Diệp: “Chờ Triết Hạo kết hôn xong, chúng ta lại đón cha mẹ qua đây ở vài hôm rồi về bên kia, ông thấy thế nào?”
“Được được!” Cha Diệp vội vàng gật đầu liên tục.
Ông đang cầm điện thoại di động để nhắn tin, “Tôi đang nhắn tin cho Lão Triệu biết chúng ta đã đến Thiên Hải, chắc tối nay ông ấy không rảnh rồi, vậy trưa mai chúng ta mời nhà ông ấy ăn cơm vậy, lần trước ông ấy đã mời rồi, lần này chúng ta phải mời lại chứ.”
Mẹ Diệp mỉm cười: “Đúng đúng!”
Hôn lễ của Triết Hạo là ngày kia, nên ngày mai bọn họ vẫn rảnh rỗi.
Mọi người đi dạo một vòng, rồi mới cầm hành lý đi lên phòng.
Diệp Mặc thì đi ra ngoài đón Ngọc Tình và hai đứa bé.
Sáu giờ hơn, hai gia đình cùng nhau đi đến một khách sạn gần trung tâm thành phố, để ăn cơm với nhà cậu hai và nhà Lý Văn Dũng.
“Số một phía Đông ngoại thành à! Chỗ đó rất đắt đấy!”
“Hay là đưa cha mẹ qua đó vài ngày nhé? Tốt lắm! Mọi người cũng có thể ở thêm vài hôm mà!”
Thái độ của cậu hai với Cha Diệp và Mẹ Diệp vô cùng nhiệt tình, đến cả mợ hai cũng rất nhiệt tình và khách khí, khi nhìn thấy Diệp Mặc thì lại còn khách khí hơn vài phần.
Đứa cháu ngoại này chính là một đại gia cấp bậc hơn 10 tỷ đấy!
Toàn bộ thành phố Thiên Hải cũng không có nhiều nhân vật như vậy, chứ đừng nói đến tuổi tác của nó còn trẻ như vậy nữa.
Hiện giờ, mợ hai cũng không dám có chút ý kiến nào với gia đình này, mà chỉ muồn bù đắp quan hệ thôi.
Bữa cơm này đến 9 giờ hơn mới kết thúc, về đến nhà, Diệp Mặc hàn huyên với cha mẹ một lúc rồi mới trở về phòng.
Trưa hôm sau, Diệp Mặc làm cơm cho Ngọc Tình và nhà cậu ba một bữa, sau đó mới cùng cha mẹ đi ra ngoài.
Đến khách sạn, ba người chờ một lúc thì thấy một chiếc Bentley dừng lại, người một nhà Triệu Nhân Bân xuống xe.
Triệu Nhân Bân vừa xuống xe thì đã cười to, rồi bước nhanh về phía này.
“Chính Hoa!”
Mặc dù trên mặt ông ta tràn đầy vẻ tươi cười, nhưng hai đầu lông mày lại có thần sắc lo lắng, sắc mặt cũng hơi tiều tụy, khóe mắt hơi thâm, giống như chưa được ngủ ngon vậy.
Trên mặt của vợ Triệu Nhân Bân cũng có mấy phần lo lắng, nhưng vẫn lộ ra vẻ tươi cười chào đón.