Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 796 - Chương 796: Thang Tư Thành: Anh Ta Là Cái Thá Gì!

Chương 796: Thang Tư Thành: Anh ta là cái thá gì! Chương 796: Thang Tư Thành: Anh ta là cái thá gì!

Diệp Mặc trầm ngâm một lát, rồi cười nói: “Chú Triệu, như này đi! Chú có thể gọi tên họ Thang kia đến đây trước đi, cháu sẽ tâm sự với anh ta, nếu như không được thì chúng ta sẽ dùng những biện pháp khác.”

“Chuyện này. . .” Triệu Nhân Bân khẽ giật mình, “Tiểu Mặc, cháu quen người nhà họ Thang à?”

Diệp Mặc cười nói: “Không biết, cho nên mới cần chú Triệu gọi đến!”

Sau khi Triệu Nhân Bân nghe xong thì há to miệng, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.

Nếu như không nhận ra thì có gì đáng tâm sự chứ?

“Được rồi!” Triệu Nhân Bân do dự một lúc lâu, rồi mới cắn răng đồng ý.

Ông ta cũng hết cách rồi, cho nên chỉ có thể để con trai Chính Hoa thử một chút.

“Chờ một lát!” Triệu Nhân Bân đứng dây, đi ra ngoài gọi điện thoại, một lát sau thì trở về nói: “Chúng ta đợi một lát, khoảng tầm 20 phút!”

“Được!” Diệp Mặc gật đầu, rồi cầm đũa ăn tiếp.

Triệu Nhân Bân liếc mắt nhìn Diệp Mặc, rồi lại liếc mắt với vợ mình, lông mày của ông nhíu chặt, trong lòng vẫn lo lắng không thôi, ông ta cũng không tin rằng, con trai của Chính Hoa sẽ giúp đỡ được cái gì.

Nhiều nhất là có thể cho vay ít tiền để kéo dài thời gian, nhưng cũng không cải biến được gì cả.

Triệu Nhân Bân suy nghĩ rất lâu rồi cười khổ, ông ta cầm chén rượu lên uống một hớp, chỉ cảm thấy hương vị thơm ngon của rượu đã không còn, thay vào để là vô cùng chua xót, làm thế nào cũng không nuốt trôi xuống họng.

Gần 20 phút sau, bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào, sau đó, mấy bóng người đẩy cửa bước vào phòng.

Đi đầu là một người đàn ông cao lớn và khá đẹp trai khoảng hơn 30 tuổi, trên người mặc một bộ âu phục đặt riêng, lộ ra phong độ nhẹ nhàng.

Mấy người ở phía sau thì đều cầm cặp công văn, nhìn trông rất giống cách ăn mặc của luật sư.

“Ông chủ Triệu!”

Thang Tư Thành vừa đi vừa sửa sang lại cổ áo, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười ấm áp, nhưng vẻ cao ngạo, vênh váo và hung hăng ở trên trán lại không thể che giấu được.

Thang Tư Thành nhét tay phải vào túi, rồi nện bước đi về phía Triệu Nhân Bân.

“Ông chủ Triệu, cuối cùng ông cũng nghĩ thông rồi à?”

Trên mặt anh ta là ý cười, nhưng giọng nói lại có vài phần dương dương đắc ý.

Khi đến bên cạnh Triệu Nhân Bân, Thang Tư Thành trực tiệp kéo ghế ra, bệ vệ ngồi xuống, “Nếu như ông nghĩ thông từ sớm có phải là tốt hơn không, vậy thì tôi sẽ không cần phiền phức, mà ông cũng không cần buồn rầu như vậy, không phải sao!”

Thang Tư Thành lại vênh mặt lên, dùng giọng mỉa mai để nói: “Ông bán xong thì có thể về nhà dưỡng lão rồi, hoặc là làm mấy công việc buôn bán nhỏ cũng tốt mà! Ông cũng đã cao tuổi rồi, không nên giày vò bản thân làm gì.”

Triệu Nhân Bân ngồi một bên nghe thấy thế thì sắc mặt lập tức trầm xuống, ông ta nghiến chặt răng, trong lòng đã cực kỳ tức giận.

Thằng nhóc họ Thang này quá ngông cuồng rồi đấy!

Quả thật là không coi ai ra gì!

Chỉ là, Triệu Nhân Bân cũng không dám chọc giận đối phương, dù sao sau lưng thằng nhóc này cũng là một gia tộc có tư sản 10 tỷ, ông ta không dám trêu vào.

Triệu Nhân Bân hít sâu một hơi, rồi không lên tiếng.

“Ông chủ Triệu, tôi đã soạn hợp đồng rồi, ông xem một chút đi, nếu như không có ý kiến gì thì ký đi!” Thang Tư Thành vẫy tay ra hiệu cho luật sư ở phia sau lấy hợp đồng ra.

Triệu Nhân Bân có nén giận nói: “Tôi vẫn chưa muốn bán đâu! Tôi gọi cậu đến đây không phải để ký hợp đồng, mà là có người muốn nói chuyện với cậu!”

“Cái gì?”

Sắc mặt ở Thang Tư Thành lập tức cứng đờ, mặt đầy ngạc nhiên.

Anh ta còn tưởng rằng ông chủ Triệu này đã không chịu nổi, cho nên mới gọi anh ta đến đây để ký hợp đồng, náo nửa ngày, hóa ra lại là anh ta nghĩ nhiều à.

Móa!

Thang Tư Thành nhỏ giọng mắng một tiếng.

Sau đó, anh ta lại nhướn mày.

Có người muốn nói chuyện với mình?

Chẳng lẽ ông chủ Triệu này lại dùng cách nào đó, để mời một nhân vật thần thông quảng đại đến đây nói giúp cho ông ta sao?

Ngay sau đó, Thang Tư Thành lại ngẩng đầu lên nhìn qua bốn phía, bên đối diện có ba người, khi liếc mắt nhìn qua người thanh niên kia thì ánh mắt anh ta hơi đọng lại một chút, gương mặt này cũng quá đẹp trai rồi đấy.

Song, anh ta cũng không để ý lắm, tiếp tục đảo mắt qua, ánh mắt rơi vào trên người người đàn ông trung niên kia.

Người mà ông chủ Triệu vừa nhắc đến chắc là người này rồi!

Thế nhưng mà, anh ta chưa từng nhìn thấy người này mà!

Với thân phận của Thang Tư Thành, thì hầu như anh ta biết hết những nhân vật có máu mặt ở thành phố Thiên Hải này, mà rõ ràng người này không phải là ai trong số đó, cũng không biết ông chủ Triệu này mời người này từ đâu!

“Này! Ông muốn nói chuyện với tôi à?” Thang Tư Thành vênh mặt, không hề khách khí nói: “Ông là ai?”

Triệu Nhân Bân vội vàng nói: “Không phải ông ấy! Là người bên cạnh!”

Hiển nhiên là công tử nhà họ Thang này đã hiểu lầm, người gọi anh ta đến đây không phải Chính Hoa, mà chính là con của Chính Hoa.

“Gì cơ? Là anh ta?”

Thang Tư Thành nghe xong thì không khỏi sửng sốt, anh ta muốn trợn tròn mắt lên, người ngông cuồng gọi anh ta đến đây là để nói chuyện lại là một thằng ranh đẹp trai đến mức quá đáng này sao?

Người này. . . là cái thá gì chứ!

Có tư cách gì mà đòi nói chuyện với mình!

Thang Tư Thành nhướn mày, sắc mặt lập tức trầm xuống, anh ta đã cảm thấy hơi tức giận rồi.

Bình Luận (0)
Comment