Thang Tư Thành vỗ bàn một cái, rồi quát lên: “Anh là ai?”
Anh ta vênh mặt lên rồi híp mắt lại để đánh giá người thanh niên đẹp trai đến mức quá đáng này một lần nữa, nhưng, anh ta vẫn không có chút ấn tượng nào, chưa bao giờ gặp mặt hoặc là nghe nói đến một nhân vật có máu mặt nào như vậy.
Diệp Mặc đặt đũa xuống, mỉm cười với Thang Tư Thành, “Tôi họ Diệp, tên Mặc!”
“Chưa từng nghe qua!” Thang Tư Thành lắc đầu, lộ ra vài phần khinh miệt, “Anh từ đâu đến? Biết tôi là ai không mà cũng dám gọi tôi đến nói chuyện? Anh có tư cách này sao?” Anh ta nói xong thì lại cười xùy một tiếng.
“Chưa từng nghe qua cũng không sao cả!” Diệp Mặc vẫn cười tủm tỉm như cũ, “Còn về phần tư cách, thì tôi tự nhận là mình vẫn có!”
“Vậy sao! Ha ha!” Thang Tư Thành nghe thấy thế thì hơi giật mình, sau đó lại cất tiếng cười to.
Người này ngay cả tên tuổi và lai lịch cũng không dám báo, vậy mà dám nói có tư cách đàm phán với anh ta, đây chẳng phải là trò cười sao! Chắc là tên lừa đảo mà thôi!
Thang Tư Thành mình có phải là người ngu đâu!
Diệp Mặc cầm khăn ướt lau tay, chậm rãi nói: “Chú Triệu có quan hệ rất tốt với cha tôi, cho nên tôi cũng không thể mặc kệ chú ấy được, như vậy đi, anh lui một bước, không đánh chủ ý vào tập đoàn Khải Long nữa, coi như tôi nợ tập đoàn Thang thị một ân tình, thế nào?”
“Ân tình? Ha ha!” Thang Tư Thành nghe xong thì sửng sốt một lúc lâu, anh ta có chút không dám tin vào hai tai mình.
Chỉ sợ người này bị thần kinh cmnr!
Còn mạnh miệng và phách lối hơn cả công tử nhà họ Thang như anh ta nữa!
Chỉ nói một câu hời hợt mà để cho anh ta từ bảo sao, còn nói thiếu nợ một ân tình gì gì đó, ân tình của người này đáng giá sao? Người này tưởng mình là ai chứ? Chỉ là một thằng ranh mới hơn 20 mà thôi!
Mấy luật sư ở phía sau nghe thấy tiếng cười của Thang Tư Thành cũng nở nụ cười theo, mặt mũi bọn họ tràn đầy mỉa mai.
Sắc mặt của gia đình Triệu Nhân Bân ở bên cạnh cũng hơi cổ quái.
Người con trai này của Chính Hoa cũng quá mạnh miệng rồi!
Công tử nhà họ Thang này đã phách lối ngông cuồng rồi!
Nhưng con trai của Chính Hoa còn ngông cuồng hơn ấy chứ!
Sau lưng công tử nhà họ Thang này chính là một gia tộc có tư sản 10 tỷ, rất có uy vọng và quan hệ ở Thiên Hải này, mặc con trai của Chính Hoa có năng lực và bản lãnh, nhưng dù sao cũng không phải người Thiên Hải, cho nên làm sao mà bằng người nhà họ Thang này được.
Triệu Nhân Bân nghĩ đến đây thì hơi nhíu mày.
Ông ta vốn tưởng rằng Diệp Mặc gọi công tử nhà họ Thang đến đề đàm phán, thương lượng, nhưng nào ngờ lại thành ra thế này!
Đây chẳng phải là muốn chọc giận công tử nhà họ Thang này sao!
Triệu Nhân Bân há to miệng, ông ta định nói gì đó nhưng lại do dự.
Thang Tư Thành cười to một trận, rồi mặt lạnh xuống, mỉa mai nói: “Này nhóc con, mày rất buồn cười đấy! Thang Tư Thành tao từng này tuổi rồi mà chưa thấy người nao không biết xấu hổ như mày đâu, ân tình của nhà họ Thang chúng tao, mày nợ nổi sao?”
“Không đồng ý à? Vậy thì quên đi!” Diệp Mặc mỉm cười, trên mặt vẫn bình thản như cũ.
Không đồng ý, thì hắn cũng không tổn thất gì, mà là tổn thất của nhà họ Thang này.
“Ha ha!” Thang Tư Thành thấy thế thì lại cười nhạo một tiếng, anh ta càng phát giác ra đầu óc thằng ranh này có vấn đề, từ đầu đến cuối luôn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như mình là một nhân vật ghê gớm nào đó vậy!
Đây chẳng phải là trò cười sao!
Thằng ranh này mới bao nhiêu tuổi chứ!
Coi như gia đình nhà tên này có thực lực, thì cũng là thực lực của gia đình, một thằng ranh con thì có thể làm gì chứ!
Với lại, gia đình tên này có mạnh mẽ đến đâu, thì cũng có thể mạnh mẽ hơn nhà họ Thang mình sao!
Ông chủ Triệu này cũng không có mối quan hệ nào lợi hại như vậy cả!
Thang Tư Thành quay người nhìn về phía Triệu Nhân Bân ở một bên, rồi nói với vẻ châm chọc: “Ông chủ Triệu, ông tìm tên nhóc con này ở chỗ nào thế, đúng là rất buồn cười đấy! Chẳng lẽ ông nghĩ rằng, chỉ bằng tên nhóc con này mà cũng có thể thuyết phục được tôi à?”
“Ông chủ Triệu, ông bỏ cái ý nghĩ đó đi! Tập đoàn Khải Long của ông sẽ thuộc về tôi sớm thôi, ông cảm thấy thịt đã đến miệng rồi mà tôi còn phun ra sao?”
“Ông. . .lại suy nghĩ thêm một chút đi, nhưng tuyệt đối đừng để tôi chờ quá lâu!”
Thang Tư Thành nói xong thì đứng dậy sửa sang quần áo.
Sau đó lại vươn tay, vỗ mạnh lên bả vai của Triệu Nhân Bân vài cái.
“Hừ!”
Anh ta nhìn về phía Diệp Mặc ở một bên với ánh mắt giễu cợt, sau đó ra hiệu với mấy người phía sau, rồi sải bước đi ra ngoài.
Rầm!
Cánh cửa đóng sập lại.
Cơ thể của Triệu Nhân Bân run lên, trên mặt đã xuất hiện vài phần chán nản.
“Haiz!” Ông ta lại thở dài một hơi.
Thật ra thì ông ta cũng không cảm thấy thất vọng, dù sao ông ta cũng không ôm tia hy vọng nào, cũng không cảm thấy Diệp Mặc có thể thuyết phục được đối phương, tuy rằng quá trình ngoài dự đoán của ông ta, nhưng kết quả thì lại giống nhau.