Cha Diệp ở đối diện cũng hơi cau mày, nhỏ giọng nói: “Lão Triệu, xin lỗi, Tiểu Mặc không thể thuyết phục được đối phương rồi, hay là. . .Tiểu Mặc cho ông vay ít tiền để kéo dài thời gian nhé, Tiểu Mặc vẫn còn khá nhiều tiền mặt đấy!”
“Không sao đâu!” Triệu Nhân Bân vội vàng mỉm cười, “Tiểu Mặc có thể giúp đỡ thì tôi đã rất cảm kích rồi, còn về phần vay tiền thì tạm thời chưa cần, tôi còn có thể chống đỡ một thời gian, nếu như đến khi hết cách thì tôi sẽ tìm ông vay một chút!”
Triệu Nhân Bân cũng ngại khi mở miệng vay tiền.
Dù sao thì ông ta và Chính Hoa cũng không gặp nhau hơn 20 năm, hiện giờ vừa nối lại quan hệ thì đã muốn vay tiền, chính bản thân ông ta cũng thấy ngại.
Cha Diệp gật đầu nói: “Cũng được!”
Triệu Nhân Bân mỉm cười, rót cho mình một chén rồi giơ lên: “Chính Hoa, không nói chuyện này nữa, chúng ta uống rượu đi!”
Bữa cơm này ăn hơn một tiếng mới kết thúc.
Thang Tư Thành trở lại tập đoàn Thang thị, vừa ngồi xuống thì anh ta đã nghĩ đến chuyện ban nãy, vẫn không nhìn được mà cười mỉa vài câu.
“Thằng ranh con kia buồn cười thật đấy!”
“Hình như. . . tên là Diệp Mặc à! Cũng không biết có lai lịch gì đây, để hỏi một chút vậy!”
Thang Tư Thành cầm điện thoại di động lên, rồi hỏi thăm đám bạn phú nhị đại của mình.
Hỏi một vòng thì không có ai biết cả.
“Quả nhiên!”
Thang Tư Thành cười xùy một tiếng, vứt điện thoại di động qua một bên, rồi bắt đầu làm việc.
Chạng vạng tối, Thang Tư Thành tan làm về nhà, khi ăn cơm với người nhà thì anh ta nhắc đến chuyện này, coi chuyện này như một chuyện cười vậy.
Sau khi Mẹ Thang nghe xong thì hơi nhăn mày lại, bà hơi để ý.
“Họ Diệp?”
Thang Tư Thành thấy thế thì cười nói: “Mẹ, mẹ nghĩ gì thế! Tên đó chỉ là trò cười àm thôi! Không cần phải để ý!”
“Thật sao?” Mẹ Thang nhìn anh ta một cái, sắc mặt bà ta rất nghiêm túc.
Theo những gì con trai nói, thì người kia vô cùng mạnh miệng, còn nói nợ nhà họ Thang một ân tình, mạnh miệng đến mức này khiến cho bà cảm thấy có chút khác thường.
Người có thể nói ra những lời như vậy, hoặc là một tên ngu, hoặc là một người có lai lịch rất lớn.
Nếu như thật sự là cái sau, thì sẽ không hay lắm!
Mẹ Thang trầm ngâm rất lâu, sau khi cơm nước xong xuôi thì bà cầm điện thoại di động nhắn tin cho bàn bè để hỏi thăm, xem có ai biết một người thanh niên tên là Diệp Mặc không.
Một lát sau, đã có không ít người trả lời, đều là chưa từng nghe nói đến.
Khi mẹ Thang đã cảm thấy là do mình quá lo lắng, thì điện thoại di động rung lên vài cái, bà liếc mắt nhìn qua theo bản năng thì hơi giật mình, sau khi đọc xong tin nhắn của đối phương thì hai mắt của bà dần dần mở to.
Trong đôi mắt, đã tràn đầy vẻ chấn động đến cực hạn.
......
Thiên Hải, trong một căn biệt thự.
Triệu Nhân Bân đang đứng gọi điện thoại trên ban công tầng hai.
Một lát sau, ông ta đặt điện thoại di động xuống rồi khẽ thở dài, khuôn mặt cũng đã tiều tụy hơn vài phần.
Tách!
Ông ta châm một điếu thuốc rồi rít mạnh một hơi.
Triệu Nhân Bân yên lặng hút xong điếu thuốc thì dập tắt, sau đó quay người đi vào phòng.
Vợ Triệu Nhân Bân ngồi một bên, ngẩng đầu nhin qua rồi nói khẽ: “Không được à!”
Triệu Nhân Bân không nói gì mà chỉ lắc đầu.
“Haiz!” Vợ ông ta lập tức thở dài, mặt ủ mày chau, “Hết cách rồi, chỉ có thể vay nhà Chính Hoa ít tiền để kéo dài chút thời gian, tuy rằng. . . tôi cũng thấy hơi ngượng, nhưng cũng không còn cách nào.”
“Hôm qua con trai của Chính Hoa vừa mua một tòa biệt thự khá lớn, nên chắc cũng không thiếu tiền đâu, chúng ta có thể mượn một ít để quay vòng, cũng chống đỡ được thêm một thời gian.”
Triệu Nhân Bân lắc đầu, giận dữ nói: “Cứ tiếp tục chống đỡ như vậy cũng vô dụng thôi!”
Vợ Triệu Nhân Bân không càm lòng nói: “Vậy ông nói xem phải làm sao? Chẳng lẽ bán tập đoàn thật à? Chúng ta đã làm bao nhiêu năm mới được như bây giờ, tâm huyết cả đời của chúng ta đều ở đó, ông nỡ bán không?”
Triệu Nhân Bân không lên tiếng, mà chỉ chán nản đi qua một bên rồi ngồi xuống.
Lưng của ông ta đã còng xuống, cả người như đã già hơn mấy tuổi.
“Có lẽ. . . tôi già thật rồi, không theo kịp thời đại, không sánh bằng những người trẻ tuổi bây giờ! Con trai của Chính Hoa giỏi thật đấy! Tôi rất hâm mộ Chính Hoa khi có một đứa con trai như vậy, còn con trai mình. . . haiz!” Triệu Nhân Bân lại thở dài, rồi cười khổ.
“Đúng thế! Con trai của Chính Hoa rất tài giỏi!”
Vợ của ông ta cũng cảm thán một câu, mặt mũi cũng tràn đầy vẻ cực kỳ hâm mộ.
Bà ta nghĩ đến chuyện lúc trức thì hơi nhướn mày, nhỏ giọng nói: “Có điều, tính cách hơi kiêu ngạo và ngông cuồng thì phải?”
Dưới cái nhìn của bà ta, thì công tử nhà họ Thang kia đã rất cuồng ngạo, đã không coi ai ra gì rồi, nhưng con trai của Chính Hoa còn kiêu ngạo và ngông cuồng hơn, còn mạnh miệng nói cái gì mà thiếu nợ nhà họ Thang một ân tình.
Tuy rằng con trai của Chính Hoa rất có bản lĩnh, thế nhưng mà, so sánh với nhà họ Thang thì vẫn kém hơn nhiều, nhà họ Thang đã giàu có mấy chục năm, tư sản đã lên đến 10 tỷ, các mối quan hệ và danh vọng thì đều không phải thứ mà con trai Chính Hoa có thể so sánh được.
Lúc đó, bà cảm thấy con trai của Chính Hoa nói hơi quá mức, trong lòng có phê bình kín đáo, nhưng lại không tiện nói ra.
Triệu Nhân Bân gật đầu, “Đúng là hơi kiêu ngạo một chút!”
Ông cũng cảm thấy con trai của Chính Hoa hơi kiêu ngạo một chút.