Vợ Triệu Nhân Bân nói: “Trước kia, gia đình của Chính Hoa nghèo, đứa con trai này của ông ấy cũng chịu khổ không ít, bây giờ bỗng nhiên giàu có, thì nội tâm cũng có chút bành trướng.”
Triệu Nhân Bân cười nói: “Cũng bình thường mà! Người đều là như vậy, ai chợt giàu mà chẳng như vậy, huống chi cậu ta còn trẻ, cho nên sẽ hơi táo bạo và kiêu ngạo một chút.”
Vợ Triệu Nhân Bân gật đầu, bà đang định nói thêm vài câu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Nhân Bân vang lên.
“Ai thế nhỉ?”
Triệu Nhân Bân nói thầm một tiếng, lấy điện thoại di động ra xem thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhỏ giọng kêu lên: “Là tên nhóc họ Thang kia!”
“Tên này lại gọi đến làm gì? Chê cười chúng ta à!” Sắc mặt vợ Triệu Nhân Bân cũng thay đổi, nhỏ giọng mắng, “Ông đừng nghe, đừng để ý đến là được!”
Triệu Nhân Bân nghĩ nghĩ rồi từ chối cuộc gọi này.
Ông ta vừa điện thoại di động xuống thì nó lại vang lên, vẫn là tên nhóc họ Thang kia.
“Cái gì đây!” Gương mặt Triệu Nhân Bân đã hiện lên vẻ giận dữ, nhưng hơi do dự một chút thì vẫn nghe thấy, không vui trách mắng: “Cậu lại muốn làm gì!”
Nhưng mà một giây sau, sắc mặt Triệu Nhân Bân liền cứng đờ, dần dần lộ ra một tia không thể tin nổi.
Giọng điệu của tên nhóc họ Thang này khách khí chưa từng có, còn nói ra những lời khiến cho ông ta cảm thấy như mình đang nằm mơ!
Triệu Nhân Bân cứ ngồi hoảng hốt và ngơ ngác như vậy rất lâu.
Mãi cho đến khi đối phương cúp máy mà ông ta vẫn chưa tỉnh táo lại.
Vợ Triệu Nhân Bân ở một bên buồn bực nói: “Chuyện gì thế?”
“Tên nhóc. . . họ Thang kia. . .”
Triệu Nhân Bân cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt nói: “Cậu ta. . .cậu ta nói, sẽ không . . . không thu mua tập đoàn của chúng ta nữa, còn nói. . . muốn dẫn theo mẹ của cậu ta đến nhà xin lỗi. . .”
Vợ Triệu Nhân Bân nghe thấy thế thì giật mình, không nhịn được mà trợn tròn mắt, kêu lên thất thanh: “Gì. . .gì cơ?”
Vẻ mặt của bà ta thì như gặp ma vậy!
Rõ ràng tên nhóc nhà họ Thang kia rất quyết tâm ăn sạch tập đoàn Khải Long của nhà bọn họ, giữa trưa còn kêu gào, nói rằng ăn chắc rồi, làm sao buổi tối lại bỗng nhiên thay đổi ý định, thậm chí còn muốn dẫn mẹ đến xin lỗi bọn họ nữa!
Chuyện này. . . quả thật là quá hoang đường!
Coi như bà ta nằm mơ, thì cũng không dám mơ một giấc mơ hoang đường như vậy!
Vị kia chính là người cầm lái của tập đoàn Thang thị bây giờ đấy, thân phận hiển hách và tôn quý đến mức nào chứ, coi như phóng nhãn toàn bộ giới kinh doanh của Thiên Hải, thì người này cũng là một nhân vật lớn cao cấp nhất, làm sao có thể hạ mình đến nhà bọn họ xin lỗi được!
Vợ Triệu Nhân Bân ngu ngơ rất lâu, kêu lên với vẻ khó tin: “Ông. . . điên rồi chắc! Hay là nghe nhầm!”
“Tôi nghe rất rõ ràng mà!” Triệu Nhân Bân cười khổ.
Ông ta cũng không dám tin, cũng cảm thấy rất hoang đường, nhưng, ông ta tuyệt đối không nghe nhầm.
“Vậy . . . tại sao lại như vậy? Làm sao có thể chứ!”
Vợ Triệu Nhân Bân đứng dậy, kích động đi qua đi lại.
“Tôi . . .tôi cũng không biết nữa!” Triệu Nhân Bân lại cười khổ, mặt đầy mờ mịt.
“Hay là vì. . . con trai của Chính Hoa? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Vậy thì là nguyên nhân gì đây!” Vợ Triệu Nhân Bân đi tới đi lui, vừa cau mày vừa thì thào vài câu.
Đầu tiên, bà ta nghĩ đến đứa con trai của Chính Hoa.
Nhưng ngay sau đó, bà ta đã phủ định ý nghĩ này.
Đứa con trai của Chính Hoa làm gì có mặt mũi lớn đến mức để cho một nhân vật như Mẹ Thang đích thân đến nhà xin lỗi chứ!
Buổi trưa, tên nhóc nhà họ Thang còn chẳng thèm để ý, căn bản không biết một nhân vật nào như con trai của Chính Hoa cả.
“Hay là. . . do mẹ của tên kia cảm thấy con trai mình hơi quá đáng cho nên mới làm như vậy?”
Vợ Triệu Nhân Bân suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, bà ta cảm thấy chỉ có một khả năng như thế.
Triệu Nhân Bân suy nghĩ một lát, rồi kích động vỗ đùi, nói: “Chắc là vậy rồi!”
“Mẹ của tên này thật sự là người tốt! Lát nữa chúng ta phải cảm ơn bà ấy mới được!” Vợ Triệu Nhân Bân cũng kích động nói: “Hôm nào, chúng ta chuản bị hậu lễ rồi đưa lên cửa đi, nhất định phải cảm ơn bà ấy!”
Triệu Nhân Bân vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng! Nhất định phải làm vậy!”
Ông ta thở dài một hơi như trút được gánh nặng, trên mặt đã lộ ra nụ cười, “Vậy. . . cũng phải đưa bên Chính Hoa một chút chứ!”
“Không cần đâu!” Vợ Triệu Nhân Bân ngồi xuống, nhíu mày nói: “Nhà bọn họ cũng có giúp đỡ được gì đâu! Bây giờ cũng không cần vay tiền của bọn họ nữa, nên cũng không cần đưa hậu lễ đâu, cùng lắm thì mời bọn họ một bữa cơm để bảo trì quan hệ thôi.|”
“Chuyện này. . . được rồi!” Triệu Nhân Bân hơi chần chờ một chút, rồi vẫn gật đầu.
Hiện giờ, vốn quay vòng trong nhà rất khó khăn, đã đưa hậu lễ cho nhà họ Thang thì cũng không còn bao nhiêu tiền để tặng lễ cho nhà Chính Hoa, hơn nữa, đúng thật là con trai của Chính Hoa cũng không giúp đỡ được gì, nên cũng không cần đưa hậu lễ gì!
“Ông mau tranh thủ thời gian đi thay quần áo đi, lát nữa người ta đến thấy ông ăn mặc như vậy thì sẽ thất lẽ mất!”
Vợ Triệu Nhân Bân quở trách một tiếng, rồi cũng vô cùng vui vẻ đứng lên đi thay quần áo.