Một lát sau, đồ ăn được mang lên, mọi người bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.
Cha Tần thì cười nói liên tục, nhưng mẹ Tần thì lại ngồi một chỗ không nói gì.
Mẹ Tần thỉnh thoảng lại cau mày nhìn thanh niên phía đối diện.
Xem ra người trẻ tuổi này không có hứng thú với Lộ Lộ nhà mình! Từ khi đến đây thì người thanh niên này không thèm liếc nhìn Lộ Lộ nhà mình lần nào.
Mẹ Tần quay sang nhìn con gái mình, hai hàng lông mày lại nhíu chặt hơn.
Cô con gái bảo bối này của mình lại nhìn chằm chằm vào người ta, cũng không biết rụt rè là gì.
Haiz!
Mẹ Tần thở dài, nàng không hiểu lắm với thái độ của con gái mình, Lộ Lộ đã rất tức giận sau lần gặp mặt đầu tiên, mắng đối phương như không phải là người. Nhưng chỉ vài ngày sau, thái độ của Lộ Lộ lại chuyển biến 180 độ, mê đến chết đi sống lại.
“Người trẻ tuổi này đúng là không tồi.”
Mẹ Tần liếc mắt đánh giá Diệp Mặc một chút rồi âm thầm nói.
Chỉ bằng gương mặt này cũng đã đủ để cho những thiếu nữ thần hồn điên đảo rồi.
Chưa nói đến cử chỉ và lời nói của cậu ta cũng không hề tầm thường.
Nhưng mà, nếu như cậu ta thực sự không thích Lộ Lộ thì cũng không thể cưỡng cầu được.
Còn nữa, thật ra đối phương cũng có một khuyết điểm, đó chính là điều kiện gia đình.
Cậu ta xuất thân từ huyện thành nhỏ, nghe nói cha mẹ của cậu ta cũng rất bình thường, không thể so sánh với gia đình mình được.
Hiện giờ cậu ta kiếm được ít tiền, nhưng mà ai có thể cam đoan sau này sẽ ra sao. Rất nhiều chuyện làm ăn không có quan hệ và gia đình chống đỡ đều không thể phát triển được, tiền đồ cũng chỉ dậm chân tại chỗ.
Kỳ thật bỏ qua cậu ta cũng không sao cả.
“Con gái à, mẹ thấy cậu ta cũng không có gì đặc biệt cả.”
“Mẹ, con chỉ thích anh ấy mà thôi.” Tần Lộ bĩu môi nói.
“Nghe mẹ khuyên một câu, nam nhân đẹp trai đều rất đào hoa, con có giữ được không? Đến khi xảy ra chuyện gì thì con lại phải đau lòng rồi, hơn nữa, gia đình cậu ta cũng không có gì đặc biệt cả, không xứng với nhà ta.” Mẹ Tần lại nói.
“Mẹ, làm gì có chuyện không xứng với nhà ta chứ, anh ấy rất lợi hại.” Tần Lộ nói.
“Lợi hại ở đâu? Chẳng phải chỉ kiếm được một món tiền nhỏ thôi sao?” Mẹ Tần nói với vẻ khinh thường.
Tần Lộ há to miệng, nhưng không nói gì.
Chuyện đi quán bar, nàng không dám nói.
“Nghe mẹ đi, sau này mẹ sẽ giới thiệu cho con một người tốt hơn.” Mẹ Tần lại khuyên.
Bữa cơm hơn một giờ cũng đã đến lúc kết thúc.
Hai bên đều đứng lên.
Mẹ Tần đem cái nhìn của mình nhỏ giọng nói cho cha Tần.
Cha Tần nghe xong thì thở dài bất đắc dĩ.
Cha Tần cũng đã nhìn ra, người trẻ tuổi này không có hứng thú với Lộ Lộ nhà mình.
“Lộ Lộ, mẹ con nói rất đúng, tuy đối phương không tồi lắm nhưng mà điều kiện gia đình hơi kém, không phải là đối tượng tốt nhất để kết hôn.” Cha Tần nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Ông chủ Tần, tôi tiễn anh xuống.”
Lúc này, Cậu ba đi đến.
“Được được, cùng xuống thôi.”
Sau người đi ra khỏi phòng, đi về phía thang máy.
Đi được vài bước, cửa phòng bên cạnh bỗng mở ra, một đoàn người đi ra, hai bên liền đối diện nhau.
“Chủ tịch Ngô?” Cha Tần hơi sửng sốt một chút rồi hô lên.
Trong đoàn người này có một người mà ông ta nhận ra, là chủ tịch của ngân hàng, lúc trước khi ông ta vay tiền làm ăn, cũng đã mời vị chủ tịch này ăn cơm vài lần, cũng coi như là quen biết.
“A! Ông chủ Tần.”
Ngô Chí Cương cũng nhận ra Cha Tần: “Thật trùng hợp nhỉ!”
“Đúng vậy! Thật trùng hợp.”
Cha Tần vội vàng đi qua, móc ra một điếu thuốc đưa đến, thần sắc có vẻ hơi nịnh nọt.
Loại ông chủ nhỏ như Cha Tần, khi làm ăn cần vốn quay vòng nên nhất định phải nịnh bợ chủ tịch ngân hàng.
Ngô Chí Cương nhận lấy điếu thuốc cười nói: “Mọi người cũng đến đây ăn cơm à?”
Ngô Chí Cương nói xong thì nhìn về mấy người đằng sau.
Ngay sau đó, Ngô Chí Cương liền ngẩn người, ánh mắt hiện lên vẻ hết sức kinh ngạc.
“Ai u! Diệp tiên sinh, ngài cũng ở đây à!”
Ngô Chí Cương lập tức lộ ra nụ cười vô cùng nhiệt tình, chạy chậm đến trước mặt Diệp Mặc.
Cha Tần cầm bao thuốc lá đứng ngẩn người tại chỗ.
Mẹ Tần và Tần Lộ thì há hốc miệng, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngây ngốc.
Nhất là thần sắc của mẹ Tần, lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Mà hai vợ chồng cậu ba cũng hiện lên vẻ nghi ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Diệp tiên sinh, mời.”
Ngô Chí Cương cười, móc ra một điếu thuốc đưa đến.
Diệp Mặc khoát tay.
“Ừm! quên mất là ngài không hút thúc.”
Ngô Chí Cương ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng lại.
“Thật trùng hợp, không nghĩ đến Diệp tiên sinh cũng đến đây ăn cơm, nếu như biết trước thì tôi đã sang mời ngài vài chén rồi.” Ngô Chí Cương ra vẻ tiếc nuối: “Lần sau rảnh rỗi, thì tôi sẽ mời ngài uống vài chén.”
“Được thôi.” Diệp Mặc cười cười, nói rất khách sáo.
“Vậy nhé, gặp lại sau.”
Ngô Chí Cương cười rồi quay người bước đi.