Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 81 - Chương 81: Con Gái Của Chúng Ta Không Xứng!

Chương 81: Con gái của chúng ta không xứng! Chương 81: Con gái của chúng ta không xứng!

Mẹ Tần nhìn thấy cảnh này thì rất chấn động, càng cảm thấy hết sức nghi ngờ.

Vị này chính là chủ tịch của một ngân hàng, một nhân vật như vậy cũng coi là nhân vật tai to mặt lớn rồi, tại sao lại khách khí với một người trẻ tuổi như vậy, thậm chí còn có vẻ hơi nịnh nọt.

Cha Tần cũng không hiểu nổi.

Khi nhìn thấy Ngô Chí Cương đi đến, thì cha Tần nhanh chân bước đến hỏi nhỏ: “Chỉ tịch Ngô, ngài biết cậu ta à?”

“Biết chứ, đương nhiên là biết rồi! Ngược lại là tôi thấy hơi kỳ lạ, làm sao mà ông có thể ăn cơm cùng với Diệp tiên sinh được thế?”

Ngô Chí Cương vừa đi về phía thang máy vừa nói.

“Tôi dẫn con gái đi xem mắt.” Cha Tần nói.

“Xem mắt?” Ngô Chí Cương sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu.

Diệp tiên sinh là ai?

Là một người hết sức giàu có, chỉ riêng tiền mặt tiết kiệm đã có vài ty rồi, mà ông chủ Tần này chỉ là một ông chủ nhỏ có tài sản vài chục triệu mà thôi, căn bản là không cùng một đẳng cấp.

“Có thành công không?” Ngô Chí Cương hỏi.

“Không.” Cha Tần nói.

“Đáng tiếc, nếu như chuyện này thành công, thì mộ tổ tiên nhà ông bốc khói xanh rồi đấy.” Ngô Chí Cương lắc đầu nói.

Cha Tần nghe thấy thế thì ngẩn ra.

Mộ tổ bốc khói xanh?

Có đến mức đấy không?

Diệp Mặc này, không phải chỉ là một người trẻ tuổi có điều kiện gia đình rất bình thường thôi ư?

“Rốt cuộc thì cậu ta là…”

“Ông không biết sao? Tôi chỉ có thể nói là, Diệp tiên sinh là một trong những khách hàng tôn quý nhất của tôi, có rất nhiều tiền gửi ở ngân hàng.” Ngô Chí Cương suy nghĩ một chút rồi nói.

“Rất nhiều…là bao nhiêu?”

“Mười đi.” Ngô Chí Cương cười nói.

“Mười?” Cha Tần hơi giật mình.

Đơn vị phía sau không thể nào là vạn được, chẳng lẽ là trăm vạn?

Cũng không đúng!

Bình thường sẽ không nói như vậy, không phải vạn, thì chỉ có thể là ức!

Thế nhưng mà, chuyện này có thể sao?

Cha Tần cảm thấy suy đoán của mình quá hoang đường.

“Là…ức sao?” Cha Tần hơi do dự rồi hỏi.

(ở TQ không gọi 100 triệu mà chỉ gọi là 1 ức, 1 tỷ thì gọi là 10 ức)

Ngô Chí Cương đi vào thang máy, chỉ cười một cái chứ không trả lời.

Nhưng mà, ý tứ đã rất rõ ràng.

Thân thể cha Tần bỗng nhiên ngây ra như phỗng.

…..

“Ông chủ Tần, đi thôi.”

Cậu ba đi đến thì thấy ông chủ Tần đang đứng ngẩn người ở trước của thang máy, thì hô lên một câu.

“Ừm.” Rốt cuộc thì Cha Tần cũng hồi phục lại tinh thần.

Khi cha Tần nhìn thấy người thanh niên tuấn mỹ này, thì thần sắc của ông trở nên hơi hoảng hốt, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.

Khi xuống đến dưới thì hai nhóm người mới tách ra.

“Ông làm sao mà cứ như là mất hồn thế?”

Rốt cuộc thì mẹ Tần cũng nhịn được mà hỏi: “Còn nữa, vừa rồi là chủ tịch Ngô đúng không? Vì sao ông ấy cũng biết Diệp Mặc, nhìn dáng vẻ của ông ấy còn hơi nịnh nọt nữa, đến cùng là có chuyện gì?”

“Đúng vậy! Cha, rốt cuộc thì có chuyện gì thế?” Tần Lộ cũng hỏi.

Cha Tần nhìn hai người rồi cười khổ: “Lần này, chỉ sợ chúng ta đều nhìn nhầm rồi! Chủ tịch Ngô vừa nói, Tiểu Mặc là khách hàng tôn quý của ngân hàng bọn họ, tiền tiết kiệm có khoảng… 10 ức NDT!”

(10 ức= 1 tỷ)

Cha Tần vừa nói xong thì hai mẹ con Tần Lộ lập tức trợn tròn mắt.

“Chuyện này… chuyện này không có khả năng!”

Nửa ngày sau mẹ Tần mới hồi phục lại tinh thần, lắc đầu nói: “Nhà cậu ta rất bình thường, làm sao có nhiều tiền như thế được.”

“Nhưng mà chủ tịch Ngô đã nói như vậy.” Cha Tần nói.

“Cha mẹ, con nghĩ đây là sự thật.”

Tần Lộ lấy lại tinh thần, cười khổ nói: “Có một lần con nhìn thấy anh ấy lái một chiếc xe thể thao, con nghe nói chiếc xe đó rất đắt, giá trị phải đến 50 triệu NDT! Khi đó con đã biết anh ấy rất giàu có rồi, nhưng mà con không ngờ rằng anh ấy lại giàu có đến mức này.”

Cha mẹ Tần Lộ nghe thấy thế thì ngẩn người, khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên và chấn động.

Tiếp đó, bọn họ đều bừng tỉnh, rốt cuộc thì họ đã biết vì sao thái độ của con gái mình lại thay đổi 180 độ như vậy.

“Con gái, bây giờ là nhà chúng ta không xứng với cậu ta rồi.” Cha Tần cười khổ nói: “Cha thấy Tiểu Mặc cũng không có ý với con, chuyện này chắc sẽ không thành công đâu, con vẫn nên từ bỏ sớm đi thì hơn.”

“Đúng vậy, mẹ cũng không ngờ rằng cậu ta lại giàu có như vậy, là nhà chúng ta không xứng.” Mẹ Tần cũng hổ thẹn.

Nhớ đến những lời nói lúc trước của mình, mẹ Tần hết sức xấu hổ.

“Thế nhưng mà, con rất yêu thích anh ấy.” Mắt Tần Lộ đỏ lên, nói rất đáng thương.

“Haiz! Để mẹ hỏi lại xem ý của bên kia thế nào.”

Mẹ Tần liền lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.

Một lát sau, mẹ Tần cất điện thoại di động đi, rồi khẽ lắc đầu.

Tần Lộ khẽ cắn bờ môi, nước mắt liền chảy xuống, trong lòng nàng cảm thấy rất hối hận và tiếc nuối.

Cha Tần và mẹ Tần thấy thế cũng chỉ biết thở dài.

Bình Luận (0)
Comment