Diệp Mặc tạm biệt hai vợ chồng cậu ba, rồi trở về nhà.
Tắm rửa thay quần áo xong, thì Diệp Mặc mới đi đến nhà Tô Ngọc Tình.
“Anh thấy bộ nào đẹp không?”
Diệp Mặc vừa vào cửa thì thấy Tô Ngọc Tình đang chọn quần áo.
Ngày mai, nàng phải bắt đầu làm việc rồi.
“Bộ màu đen này, em mặc vào sẽ lộ ra vẻ cao gầy, rất đẹp.”
Diệp Mặc quét mắt một vòng, rồi chỉ vào một bộ quần áo màu đen.
Bộ quần áo này Diệp Mặc đã từng thấy Tô Ngọc Tình mặc qua, trông rất đẹp.
“Ý anh là em béo sao?” Tô Ngọc Tình lập tức hỏi lại.
“Không không, không béo chút nào! Anh chỉ bảo là em mặc bộ này sẽ cực kỳ xinh đẹp thôi.” Diệp Mặc vội vàn giải thích.
“Thế còn tạm được.” Tô Ngọc Tình hé miệng cười.
“Được rồi, em sẽ nghe anh, ngày mai mặc bộ này.”
Tô Ngọc Tình bắt đầu cất những bộ quần áo khác vào.
“Thật ra em hơi khẩn trương, đã rất lâu rồi em chưa thu âm, không biết trạng thái của mình còn tốt hay không.” Tô Ngọc Tình ngồi xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Không cần khẩn trương, sẽ không sao đâu.”
Diệp Mặc ngồi xuống cạnh nàng, vươn tay ra nắm lấy tay của nàng.
“Ừm.”
Tô Ngọc Tình gật đầu: “Tất cả đều sẽ tốt, sau này hai chúng ta và cả bọn nhỏ đều sẽ tốt.”
“Ừm đúng!” Diệp Mặc cười với Tô Ngọc Tình, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay ngọc của nàng.
Da thịt của nàng trắng nõn không tì vết, sờ vào cực kỳ thoải mái, Diệp Mặc lại nhìn dung nhan long lanh xinh đẹp của nàng, phảng phất giống như tiên nữ vậy, khiến cho Diệp Mặc hơi hoảng hốt.
Đây không phải là lần đầu tiên mà Diệp Mặc nhìn thấy, nhưng mà lần nào nhìn thấy dung nhan này của nàng cũng sẽ khiến cho tim của Diệp Mặc đập thình thịch.
“Anh thất thần gì thế?”
Tô Ngọc Tình nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Mặc thì cười khúc khích.
“Em xinh đẹp quá.”
Diệp Mặc lấy lại tinh thần cười nói.
“Thế à?” khóe môi Tô Ngọc Tình hơi nhếch lên, có vẻ rất đắc ý.
“Đúng vậy.”
“Thế anh…có muốn nhìn mãi không?” Tô Ngọc Tình nhếch miệng cười nói.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng hơi cong lên, giống như vành trăng khuyết đang tỏa sáng mê người.
“Tất nhiên là muốn rồi.”
Diệp Mặc nói mà không hề nghĩ ngợi.
Tô Ngọc Tình nghe xong, nụ cười trên mặt lại rực rỡ hơn mấy phần.
Ánh mắt hai người giao nhau, bầu không khí bỗng chốc trở nên mập mờ.
Hô hấp của hai người cũng từ từ nặng hơn…
Oa-----
Đúng lúc này, một tiếng khóc vang lên.
Hai người giật mình, vội vàng đứng lên xem hai đứa nhỏ.
“Haiz! Khóc không đúng lúc chút nào.”
Dì Vân ở trong phòng bếp lắc đầu, lẩm bẩm một câu.
Hai người Diệp Mặc nghe thấy thì lập tức đỏ mặt.
“Em đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm, nên ngủ sớm một chút! Tối nay anh sẽ ở lại đây chăm sóc hai đứa bé.”
Sau khi Diệp Mặc thay tã xong, lại mất sức chín trâu hai hổ mới dỗ dành được hai đứa bé đi ngủ, rồi quay sang nói với Tô Ngọc Tình.
“Ừm! chúc anh ngủ ngon.”
Tô Ngọc Tình nói một tiếng ngủ ngon, hôn hai đứa bé một cái, rồi quay người đi vào phòng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc dậy rất sớm, đang chuẩn bị bữa sáng.
6 giờ rưỡi sáng, Tô Ngọc Tình thức giấc, nàng mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, vẻ mặt vẫn mơ mơ màng màng đi ra.
“Thơm quá.”
Tô Ngọc Tình là ngửi thấy mùi thơm nên mới đi ra.
Diệp Mặc nhìn nàng một chút, lập tức sững sờ.
Bộ đồ ngủ này hết sức mỏng manh, phong cảnh ở bên trong có thể nhìn thấy không bỏ sót chút nào.
Đường cong uyển chuyển và nóng bỏng, còn cả đôi chân thon dài đẹp đẽ này nữa, cực kỳ rung động lòng người.
Tô Ngọc Tình phát hiện ra ánh mắt của Diệp Mặc, gương mặt nàng đỏ lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, không thèm để ý chút nào.
“Em đi thay quần áo trước đây, trang điểm thì không cần, chỗ làm có chuyên gia trang điểm rồi.”
Tô Ngọc Tình tiến vào nhà bếp, nhìn một chút rồi quay người đi ra, để lại cho Diệp Mặc một bóng lưng gợi cảm và yểu điệu khiến cho người ta mơ màng.
Một lát sau, Tô Ngọc Tình thay bộ quần áo màu đen rồi đi ra.
“Em đi đây.”
Nàng ăn xong thì cầm túi xách lên, đi ra cửa.
Diệp Mặc tiễn nàng đến tận xe rồi mới quay trở lại tầng trên.
Diệp Mặc nói với dì Vân một tiếng, rồi dẫn theo hai đứa bé đi đến phòng làm việc.
Diệp Mặc không muốn ngồi ở nhà Tô Ngọc Tình, một là không có việc gì để làm, hai là vì không an toàn.
Chẳng may cha mẹ của Tô Ngọc Tình bất chợt xuất hiện thì đến khi đó Diệp Mặc không biết ăn nói ra sao.
Đưa hai đứa bé đến phòng làm việc thì Diệp Mặc có thể vừa chăm sóc cho bọn nhỏ vừa làm việc.
Trong phòng làm việc Diệp Mặc cũng đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Diệp Mặc bắt đầu pha sữa, cho hai đứa bé ăn no, rồi mới bắt đầu làm việc của mình.
Buổi trưa, Tô Ngọc Tình gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của hai đứa bé, đồng thời kể vài chuyện ở nơi làm việc của nàng.
Lúc chiều, Diệp Mặc nhận được một tin nhắn.
Là tin nhắn của hoa khô Phó.