Nên mua gì khi đi thăm trẻ nhỏ?
Trong nhà, Phó Tư Vi cầm điện thoại, vừa gõ xong dòng chữ này.
Nàng hết sức chăm chút.
Vấn đề này, nàng đã suy nghĩ rất lâu rồi vẫn không quyết định được, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên nàng đi thăm trẻ nhỏ.
“Sữa tươi? Không được, không được, bọn nhỏ vẫn chưa uống được sữa tươi.”
“Quần áo? Cũng không được! Hay là mua một ít sữa bột với tã đi vậy! Những thứ này đều phải dúng đến.”
Phó Tư Vi do dự một lúc lâu, rốt cuộc cũng có quyết định.
“Mặc bộ này đi.”
Phó Tư Vi mở tử quần áo, chọn một bộ váy đầm màu đen bó sát người.
Tiếp đó, nàng lại chọn một đôi tất chân màu đen mỏng, sau khi mặc vào, đôi chân thon dài cực phẩm của nàng càng lộ ra vẻ thẳng tắp, lại có thêm vài phần cám dỗ.
“Xong!”
Phó Tư Vi đi đôi giày cao gót vào, đứng ở trước gương một lúc, cảm thấy rất hài lòng.
“Xin chào, ở chỗ này có sữa bột không?”
Phó Tư Vi đi ra ngoài, tìm một cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh.
“Có! Mỹ nữ, sữa bột ở chỗ kia.”
Nhân viên cửa hàng dẫn nàng đi đến nơi đặt sữa bột.
Nhân viên cửa hàng liếc mắt nhìn bộ ngực căng phồng có quy mô khá lớn của nàng, rồi cười hỏi: “Đứa bé mấy tháng rồi.”
“Không…không phải của tôi.”
Gương mặt xinh đẹp của Phó Tư Vi đỏ lên: “Là con của bạn tôi.”
“Ừm! Tôi còn tưởng rằng…” Nhân viên cửa hàng cười ngượng: “Mà cũng đúng, nếu như sinh con rồi thì làm gì có dáng người tốt như vậy cơ chứ.”
“Mấy hộp này đều nhập khẩu, hơi đắt một chút, còn bên này thì là hàng trong nước, rẻ hơn một ít.”
Tiếp đó, nhân viên cửa hàng bắt đầu giới thiệu.
“Chọn loại đắt nhất đi.” Phó Tư Vi nói.
Nàng cũng không biết hãng nào tốt hãng nào không, thôi thì cứ chọn loại đắt nhất là được.
“Còn tã thì ở đâu?”
Một lát sau, Phó Tư Vi đã cầm theo hai túi xách đi ra ngoài cửa.
Leng keng----
Mười mấy phút sau, Phó Tư Vi nhấn chuông cửa phòng làm việc của Diệp Mặc.
“Đến rồi à! Còn mua nhiều đồ thế này làm gì.”
Diệp Mặc mở cửa, thấy túi xách trong tay nàng thì hơi oán trách.
“Lần đầu mình đến mà, dù sao cũng phải mang ít đồ chứ.” Phó Tư Vi cười cười, rồi đi vào.
“Oa! Nơi này rộng thật.”
Nàng nhìn một vòng xung quanh, sợ hãi thán phục: “Đúng rồi, bọn nhỏ đâu! Mau để cho mình xem một chút.”
“Ở bên trong.”
Diệp Mặc dẫn nào đi vào một gian phòng.
“Oa! Đáng yêu quá.”
“Cả hai đứa đều quá đáng yêu, đây là bé trai đúng không.”
Phó Tư Vi vừa nhìn thấy hai đứa bé thì lập tức kêu lên, nhìn thấy dáng vẻ khả ái của hai đứa bé, nàng cảm thấy như nội tâm mình đều tan chảy.
“Mình ôm một bé được không?”
Nàng muốn bế lên, nhưng hơi ngại ngùng, liến quay đầu sang hỏi Diệp Mặc.
“Được mà.” Diệp Mặc gật đầu.
“Bé ngoan, để dì Phó ôm các bé một chút nào. Nhớ kỹ nha, dì là dì Phó của các cháu nha.” Phó Tư Vi cười, cẩn thẩn bế bé gái lên, sau đó lại dùng tay còn lại ôm lấy bé trai, mỗi bên một bé.
“Một bé trai, một bé gái, quá tốt.”
Phó Tư Vi nhìn trái một cái, lại nhìn phải một cái, cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
“Uống chén trà đi.” Diệp Mặc đi rót một chén trà, rồi trở về.
“Cám ơn.”
Phó Tư Vi ôm bọn nhỏ, ngồi xuống ghế sa lon.
“Phòng làm việc này của cậu tốt thật đấy, còn cả tài khoàn của cậu nữa, mấy ngày này hút không ít fan nhỉ.” Phó Tư Vi đùa với bọn nhỏ rồi ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên đẹp trai trước mặt.
“Tạm được.” Diệp Mặc cười gật đầu.
Diệp Mặc nhấp một ngụm trà, rồi liếc mắt đánh giá Phó Tư Vi một chút.
Một bộ váy đầm màu đen bó sát người, triển lộ rõ ràng đường cong bay bổng và uyển chuyển của nàng, một đôi tất chân màu đen trên cặp đùi, vẫn gợi cảm và nóng bỏng như cũ.
Nhưng trên gương mặt xinh đẹp của nàng, thì có vẻ khí sắc lại không tốt lắm.
“Gần đây cậu rất mệt mỏi à?” Diệp Mặc hỏi.
“Ừm! thời gian gần đây phải thức đêm nhiều, ngày nào cũng phải một hai giờ mới ngủ.”
“Sao bận rộn thế cơ à?” Diệp Mặc kinh ngạc.
Lúc trước Diệp Mặc cũng ký hợp đồng với công ty luật Kim Bài, mời Phó Tư Vi làm luật sư tư nhân của mình, phí dụng cũng không thấp.
“Xử lý vài vụ kiện cáo ý mà! Muốn làm một luật sư lợi hại, thì phải tiếp nhận rất nhiều kiện cáo, vậy mới có thể tích lũy kinh nghiệm.” Phó Tư Vi cười nói: “Tuy rằng làm luật sư tư nhân của cậu rất nhàn, nhưng mình cũng không thể ngồi không một chỗ.”
“Cũng đúng.” Diệp Mặc cười nói.
“À đúng rồi, những bộ quần áo mà cậu thiết kế đều bị rất nhiều người sao chép, cậu có muốn khởi kiện họ không?”
“Nhiều lắm, nếu như kiện thì kiện đến bao giờ mới xong.” Diệp Mặc lắc đầu.
“Cậu có biết bệnh viện Nhân Hoa không?” Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi nói.
“Biết chứ, đó là một bệnh viên tư nhân rất lớn, trong lĩnh vực chữa trị cũng thuộc về top đầu.” Phó Tư Vi gật đầu: “Sao thế? Cậu muốn đi khám à?”
“Không phải, bệnh viện đó bây giờ là của mình rồi.” Diệp Mặc cười nó.