“Cái…cái gì?”
Biểu lộ của Phó Tư Vi lập tức trở nên ngưng trệ.
Ngay sau đó, một đôi mắt đẹp dần dần tròn xoe.
“Là một bệnh viện, hay là toàn bộ tập đoàn?”
“Toàn bộ tập đoàn.” Diệp Mặc nhấp một ngụm trà, rồi nói rất bình thản.
Ánh mắt của Phó Tư Vi lại trợn to hơn, trong mắt tràn ngập chấn động và khó tin.
Cả một tập đoàn Nhân Hoa!
Cái này phải bao nhiêu tiền?
Chỉ sợ giá trị còn cao hơn nhiều lần so với 5% cổ phần của Võng Dật.
Đến cùng thì cậu ấy có bao nhiêu tiền chứ?
Nàng mấp máy bờ môi đỏ, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tâm thần thì chấn động không thôi.
Tính toán đơn giản, thì giá trị con người của cậu ấy phải hơn 10 tỷ NDT rồi!
“Còn có một khách sạn nữa, khách sạn ở Duyệt Vân trang cậu có biết không? Vài ngày trước mình vừa mua…”
Diệp Mặc nhớ đến khách sạn, nên nói thêm.
“Còn có cái khách sạn á?”
Tâm thần của Phó Tư Vi lại run rẩy.
Chắc hết rồi nhỉ!
Phó Tư Vi âm thầm cười khổ.
“Ừm! còn nữa, mình còn một tòa nhà ở Quốc tế Tinh Quang!” Diệp Mặc nghĩ ngợi một chút thì nhớ đến tòa nhà đó.
Đôi môi đỏ của Phó Tư Vi há to, khuôn mặt thì nghệt ra.
Còn có một tòa nhà nữa?
Trời ạ!
Giờ phút này, Phó Tư Vi cảm thấy đầu óc choáng váng.
Diệp Mặc quá giàu có, giàu có đến mức nàng không tưởng tượng nổi!
“Chắc chỉ có thể thôi, mình nói cho cậu để cậu biết, dù sao thì cậu cũng là luật sư tư nhân của mình, nếu sau này có vấn đề tranh chấp pháp luật gì, thì cậu có thể giải quyết.” Diệp Mặc nói.
“Ừm!” Phó Tư Vi lên tiếng, giọng của nàng có vẻ hơi hoảng hốt.
Một lát sau hồn nàng mới trở lại.
Tiếp đó, nàng cảm thấy trước ngực có gì đó, cúi đầu nhìn, thì phát hiện hai đứa nhỏ đang ngọ nguậy, chu cái miệng nhỏ lên, giống như là đang muốn uống sữa.
Phó Tư Vi lập tức đỏ mặt.
Nàng làm gì có sữa chứ!
“Diệp Mặc, hình như bọn nhỏ muốn uống sữa.”
Phó Tư Vi đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
“Ừm, vậy để mình đi pha sữa bột.”
Diệp Mặc vội vàng đứng dậy, đi lấy binh sữa, bắt đầu pha.
Phó Tư Vi ôm hai đứa bé ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt thì nhìn chằm chằm Diệp Mặc không chớp mắt, nhìn đến đôi tay thon dài trắng nõn kia thì nàng lại ngơ ngác, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác khác thường.
Trên khuôn mặt mềm mại và xinh đẹp, dần dần nổi lên hai áng mây hồng.
Toàn thân trên dưới của nàng, giống như đang nhũn ra, vô lực dựa vào ghế.
Nàng nhớ đến giấc mơ đêm hôm đó, ánh mắt dần dần mê ly…
……
“Mình về trước đây!”
Phó Tư Vi ngồi thêm một lát, rồi đứng lên nói.
Thần sắc của nàng có vẻ hơi khác thường, khuôn mặt thì ửng đỏ.
“Đã về rồi sao?” Diệp Mặc kinh ngạc.
“Ừm! Mình còn chút việc.” Phó Tư Vi gật đầu.
“Thế được rồi, mình tiễn cậu.” Diệp Mặc đứng lên, dẫn nàng ra ngoài cửa.
Phó Tư Vi gọi xe, vừa về đến nhà đã lao vào phòng tắm, khi ra đã thay một bộ quần áo khác.
“Ngại ghê!”
Phó Tư Vi nhớ lại chuyện vừa rồi, vẫn cảm thấy ngại ngùng không thôi.
Tiếp đó, nàng mới đem bộ quần áo vừa rồi đi giặt.
……
“Uống đi, uống no rồi thì cha sẽ dẫn hai đứa đi dạo phố.”
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc cho hai đứa bé ăn xong, đặt hai đứa bé vào trong xe đẩy, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Thời tiết hôm nay rất tốt, nhiệt độ rất thích hợp để mang trẻ nhỏ đi dạo.
“Đẹp trai quá.”
Trên người, người đi đường đều liên tục quay lại nhìn Diệp Mặc.
“Tiếc thật, đã có con rồi.”
“Hai đứa bé này cũng rất dẻ thương.”
Không ít cô gái nhìn thấy hai đứa bé trên chiếc xe đẩy thì thở dài tiếc nuối.
“Ba ba của ba ba gọi là gia gia…”
(Cha của cha là ông nội…) (Bài hát này của TQ mình cũng bó tay)
Đi một lát, phía trước có mấy chiếc xe thú nhún, đang phát ra một thứ âm nhạc rất tẩy não.
“Ê a! Ê a!”
Bé trai có vẻ như rất hưng phấn, vung lên đôi tay nhỏ kêu lên ê a ê a.
“Con muốn chơi cái này à? Nhưng mà con còn quá nhỏ.” Diệp Mặc cười.
[Đinh! Hệ thống phát động nhiệm vụ, cho bọn nhỏ ngồi xe thú nhún một lần, có thể nhận được kỹ năng: Kỹ thuật lái xe.]
Ngay sau đó, âm thanh của hệ thống vang lên.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, nhìn chiếc xe thú nhún này rồi lại quay sang nhìn hai đứa bé, đôi mày chau lại.
Hai đứa bé còn nhỏ thế này thì làm sao mà ngồi được chứ?
Hệ thống đang làm khó mình sao?
Diệp Mặc dừng lại, nhìn chiếc xe thú nhún này, suy nghĩ thật lâu.
“Có cách rồi.”
Một lát sau, Diệp Mặc nghĩ ra một biện pháp.
“Mấy thứ này là của ai? Là của siêu thị à? Tôi có thể ngồi lên không? Nếu như bị hỏng thì tôi sẽ bồi thường tiền.”
Diệp Mặc trao đổi với người trong siêu thị, rồi ôm hai đứa bé ngồi lên.
Tiếp đó, chiếc xe thú nhún khởi động dưới ánh mắt quái dị của người đi đường, nó bắt đầu đung đưa.
“Ba ba, ba ba, ba ba.”
“Ba ba ba ba gọi là gì?”
“Ba ba ba ba gọi là gia gia.”
(Bó tay ^_^!)
Thứ âm nhạc tẩy não này lại vang lên.