“Ê a! Ê a!”
Bé trai rất hưng phấn, vung vẩy đôi tay nhỏ, liên tục cười khanh khách.
Ngồi được mười mấy phút, thì rốt cuộc âm thanh của hệ thống mới vang lên.
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thanh, nhận được kỹ năng: Kỹ thuật lái xe.]
Lúc này Diệp Mặc mới thở phào một hơi, ôm hai đứa bé bước xuống.
Diệp Mặc đi dạo thêm một lát, mới đưa hai đứa bé về phòng làm việc.
Bốn giờ 30 chiều, Diệp Mặc mang theo hai đứa bé chạy đến nhà Tô Ngọc Tình.
“Lại đến nấu cơm à.” Dì Vân thấy Diệp Mặc đến thì cười nói.
Những ngày gần đây, dì Vân cảm thấy mình sắp thất nghiệp rồi, đến cả việc nấu cơm cũng không cần mình làm.
“Vâng, cháu mua ít đồ ăn, phiền dì trông bọn nhỏ một lát.” Diệp Mặc cười nói.
“Được được.” Dì Vân cười hiền lành.
Chàng trai này từ lần đầu xuất hiện nàng đã rất yêu thích rồi, hiện giờ càng nhìn lại càng thích.
Dì Vân thấy quan hệ của Diệp Mặc và Tô Ngọc Tình càng ngày càng thân mật thì hết sức mừng rỡ.
Diệp Mặc làm xong cơm thì đã hơn 7 giờ, lúc này Tô Ngọc Tình cũng trở về, còn có cả Dương Mạn Ny xách theo một cái valy đi theo sau.
“Đây là…” Diệp Mặc hơi giật mình.
“Ừm, lát nữa chị Mạn Ny phải ra sân bay luôn.” Tô Ngọc Tình giải thích.
Sau đó nàng đi qua nhìn hai đứa bé một lát, rồi mới ngồi xuống ăn cơm.
“Công việc hôm nay thế nào?”
Ăn được lúc thì Diệp Mặc hỏi.
“Cũng không tồi lắm.” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Trạng thái của Ngọc Tình rất tốt, thu âm rất thuận lợi. Nhưng mà có vài người biết Ngọc Tình muốn trở về, cho nên muốn gây chuyện.” Dương Mạn Ny nói với vẻ không cam lòng.
“Là ai?” Diệp Mặc khẽ cau mày.
“Không có gì đâu, chỉ là vài kẻ tiểu nhân mà thôi, anh không cần lo lắng đâu.” Tô Ngọc Tình nhoẻn miệng cười, rồi liếc mặt ra hiệu với Dương Mạn Ny.
Dương Mạn Ny không lên tiếng, cắm đầu vào ăn cơm.
Diệp Mặc cũng không hỏi lại.
“Ai nha! Sắp muộn rồi.”
Hai cô gái đi vào phòng, không biết là chơi đùa gì trong đó, một lát sau, thì Dương Mạn Ny đã kêu lên.
“Hiện giờ gọi xe khẳng định là không kịp rồi.”
“Chú Đông cũng phải lát nữa mới đến…”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Hay là để Diệp Mặc đưa chị đi! Anh ấy cũng có xe.”
“Anh ta? Anh ta lái tốt không?”
Giọng điệu của Dương Mạn Ny có vẻ rất nghi ngờ, đồng thời có chút khinh thường.
“Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt.”
Khi các nàng đi ra thì Diệp Mặc cười nói.
“Thật không?”
Dương Mạn Ny liếc mắt, hiển nhiên là không tin tưởng lắm.
“Thôi được rồi, bây giờ cũng chỉ có thể trông chờ vào anh, nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian.”
Tiếp đó, Dương Mạn Ny vội vàng xách valy lên, đi ra cửa.
“Diệp Mặc, anh lái xe cẩn thận một chút, an toàn là trên hết.”
Tô Ngọc Tình dặn dò, tiễn họ ra đến cửa.
“Mấy kẻ tiểu nhân mà cô vừa nói là chuyện gì.”
Khi đi xuống thì Diệp Mặc quay sang hỏi Dương Mạn Ny.
“Chuyện này à, cũng hơi phức tạp. Làng giải trí vốn rất phức tạp, một cô gái xinh đẹp như Ngọc Tình, hơn nữa lại là nhân vật cấp Thiên Hậu, sẽ có rất nhiều con sói chằm chằm nhìn vào em ấy! Người ghen tỵ muốn bỏ đá xuống giếng hay giẫm em ấy một cước cũng rất nhiều.”
“Đây cũng là một trong những nguyên nhân, mà em ấy phải tạm thời thối lui khỏi ngành giải trí sau khi bị lộ scandal mang thai.”
Dương Mạn Ny cau mày nói.
“Thì ra là thế.”
Diệp Mặc nghe xong thì híp mắt lại, trong ánh mắt hiện lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo.
“Ai nha! Đừng nói nhiều nữa, mau lên xi đi! Sắp muộn rồi.”
Dương Mạn Ny nhìn đồng hồ, rồi quay sang thúc giục.
“Xe này.”
Diệp Mặc chỉ vào chiếc xe bên đường rồi nói.
“Anh xác định là chiếc xe này?”
Dương Mạn Ny nhìn thấy chiếc xe này thì hơi sửng sốt, ngơ ngác.
Đây chẳng phải là chỉ làm một chiếc xe Jetta nát sao?
Lamborghini của anh ta đâu rồi?
Dương Mạn Ny đã nghe Tô Ngọc Tình kể rằng Diệp Mặc có một chiếc Lamborghini SUV, trước đó vẫn luôn dùng xe này đưa đón bọn nhỏ.
“Đúng là nó, lên xe thôi.” Diệp Mặc cười nói, rồi đi qua mở cốp xe.
“Chiếc này…chạy được không?”
Dương Mạn Ny cảm thấy mình đã không có hy vọng đuổi kịp chuyến bay rồi.
“Nhanh, lên xe đi.” Diệp Mặc thúc giục.
“Thôi được, lấy ngựa chết làm ngựa sống vậy.”
Dương Mạn Ny đành phải đem hành lý nhét vào cốp xe, rồi ngồi vào ghế phụ.
Cạch----
Dương Mạn Ny kéo dây an toàn, khóa chốt.
Thân hình của nàng hơi nở nang, rất có cảm giác nhục cảm, đồi núi trước ngực cũng rất kinh người.
Dây an toàn xen vào giữa, tạo thành một thung lũng sâu hoắm.
Dưới làn váy là một cặp đùi đẹp săn chắc, hơn nữa còn trắng đến mức chói mắt.
“Nhanh lên.” Dương Mạn Ny vội vàng thúc giục.
Diệp Mặc khởi động xe, bắt đầu đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài khu nhà, Diệp Mặc bắt đầu tăng tốc hướng về phía đường cao tốc.
“Nhanh! Nhanh hơn chút nữa đi.”
Dương Mạn Ny thỉnh thoảng cầm điện thoại di động lên xem giờ, sau đó lại bắt đầu thúc giục.
Hai mươi phút sau, cuối cùng thì xe cũng đã ra đến đường cao tốc.
“Ngồi chắc vào.
Diệp Mặc quay đầu sang cười với Dương Mạn Ny, bắt đầu dùng chân đạp ga.
Vèo---
Chiếc xe bắt đầu tăng tốc, lao đi như bão táp.