Trong nháy mắt khi xe gia tốc, Dương Mạn Ny bị quán tính làm cho ngửa ra sau.
Ánh mắt của Dương Mạn Ny lập tức trợn tròn, có vẻ hơi sợ hãi.
“Chậm thôi, chậm một chút.”
Nàng nhìn thấy Diệp Mặc không ngừng tăng tốc, cuống cuồng kêu lên đầy sợ hãi.
Tên này, còn tưởng rằng đây là chiếc Lamborghini à?
Đây chỉ là một chiếc Jetta nát mà thôi!
Muộn chuyến bay chỉ là việc nhỏ! Mạng mới là chuyện lớn!
“Không phải cô nói muốn nhanh hơn à?”
Diệp Mặc cười nói, không hề có ý định giảm tốc độ.
“Nhưng mà anh đi quá nhanh rồi! Anh xem, đã 100km/h rồi!” Dương Mạn Ny hoảng sợ kêu lên.
“Không sao đâu, tin tôi đi.” Diệp Mặc lại nhấn ga, tiếp tục tăng tốc.
Ai tin tưởng anh mới là kẻ ngu!
Hai tay Dương Mạn Ny nắm chặt lại, thân thể nở nang của nàng vì qua khẩn trương và căng thẳng mà run lên, tạo thành những gợn sóng nhỏ ở trước ngực.
Chiếc xe Jetta nát này vẫn tiếp tục tăng tốc, lao đi như một cơn gió.
“Móa! Xe gì kia?”
Một tài xe bị tốc độ của chiếc Jetta làm cho sợ hãi, kêu lên.
Sau khi lại lấy tinh thần thì đèn sau xe cũng không nhìn thấy.
Sau khi lái được một lúc thì Dương Mạn Ny cũng trấn tĩnh lại, bắt đầu thả lỏng dần.
Nàng đã xác định, Diệp Mặc có thể khống chế thành thạo một chiếc xe Jetta nát với tốc độ như bay thế này, quả thật là kỹ thuật lái xe rất trâu bò.
“Anh ta là quái vật à? Vì sao đến lái xe mà cũng giỏi như vậy chứ?”
Dương Mạn Ny không hiểu nổi.
Gần đến nơi thì Diệp Mặc bắt đầu giảm tốc độ.
Rất nhanh, đã đến cửa vào sân bay.
“Thế nào, không muộn chứ.”
Diệp Mặc dừng xe, quay sang cười hỏi Dương Mạn Ny.
Dương Mạn Ny cầm điện thoại di động ra xem, không những không muộn, mà còn sơm hơn mười phút.
“Lợi hại.”
Dương Mạn Ny giơ ngón tay cái lên, tán thưởng một câu, rồi xuống xe, xách hành lý, vội vàng đi vào trong sân bay.
Nàng vừa đi còn vừa gõ điện thoại.
“Chồng em thật là giỏi.”
Dương Mạn Ny định gửi tin nhắn cho Tô Ngọc Tình.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại nhướng mày, cảm thấy lời nói này cứ là lạ, có vẻ không đúng lắm, vội vàng xóa đi.
“Chồng em thật nhanh.” Dương Mạn Ny lại đổi một câu.
“Ai nha, không được! Câu này còn dễ gây hiểu lầm hơn.” Nàng lại xóa đi.
Suy nghĩ một lúc rồi Dương Mạn Ny mới gửi một câu.
“Chồng em thật là lợi hại! Lái xe rất nhanh, chị đã đến nơi.”
Rung rung----
Ngay sau đó, Tô Ngọc Tình đã trả lời một câu: “Nhanh thế cơ à?”
“Đúng thế, anh ta phóng quá nhanh.” Dương Mạn Ny trả lời.
“Ừm, thế thì tốt rồi! Chị lên máy bay chưa?”
“Chưa, nhưng cũng sắp rồi.”
“Thế thì tốt! … bên kia mà có tin tức gì, thì chị nhớ nói cho em biết nhé.”
“OK!” Dương Mạn Ny lại gửi thêm một cái icon ôm hôn.
…..
Một bên khác, Tô Ngọc Tình để điện thoại xuống, vẻ mặt khó hiểu.
Vì sao Diệp Mặc lại có thể đi nhanh đến thế nhỉ?
Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu, liền dứt khoát không nghĩ nữa.
Diệp Mặc về đến nhà thì đã hơn 11 giờ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc lại dậy làm bữa sáng, sau đó tiễn Tô Ngọc Tình lên xe.
“Chụp cho bọn nhỏ mấy kiểu ảnh nhỉ.”
Diệp Mặc đi vào phòng làm việc, nhìn thấy đồng quần áo đã làm xong, trong đầu liền dâng lên ý nghĩ chụp ảnh cho hai đứa bé.
Series quần áo ‘quốc phong’ này Diệp Mặc đã làm ra một đống, rất nhiều bộ bọn nhỏ còn chưa từng mặc thử.
Nói là làm, Diệp Mặc bắt đầu dựng lên một phòng chụp ảnh thô sơ, bắt đầu thay quần áo cho bọn nhỏ, đeo thêm vài món trang sức ngọc thạch, rồi bắt đầu chụp ảnh.
Chụp xong một bộ, Diệp Mặc lại đổi một bộ khác.
Bận rộn một buổi sáng, cuối cùng thì cũng chụp xong.
“Khá tốt!”
Diệp Mặc nhìn đống ảnh, cảm thấy rất hài lòng.
Tiếp đó, Diệp Mặc chọn mấy tấm ảnh, post lên Weibo.
Vừa mới post được vài giây thì đã có người like, là hoa khôi Phó.
“Dễ thương quá! Hai đứa bé quá đáng yêu, quần áo cũng rất xinh đẹp.”
Phó Tư Vi còn bình luận một câu.
Tiếp theo, số like không ngừng tăng lên.
“Cháu trai cháu gái của mình đáng yêu quá.”
Cha Diệp cũng vào like, bình luật một câu, có vẻ rất tự hào.
“Thúy Anh, bà xem mấy tấm ảnh này này.”
Cha Diệp hưng phấn cầm điện thoại đưa cho Mẹ Diệp xem.
“Đáng yêu quá, những bộ quần áo này hình như đều là Tiểu Mặc tự làm.”
Vẻ mặt của Diệp Mặc cũng lộ vẻ sợ hãi và thán phục.
“Đúng thế, tay nghề này của Tiểu Mặc quá giỏi, cộng thêm cháu trai và cháu gái nữa thì khỏi phải bàn.” Cha Diệp thoải mái cười to, càng xem càng thấy thích, vội vàng tải ảnh về máy.
“Lão Lý vẫn không tin tôi có cháu trai cháu gái, ông ta còn nói tôi lừa gạt, tôi phải mang cái này cho ông ta xem mới được, hừ, để cho ông ta hâm mộ đến chết.” Cha Diệp đắc ý cười to, cầm điện thoại, hưng phấn chạy ra khỏi nhà.
“Ông này! Này!” Mẹ Diệp chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
“Mình của phải cho cha mẹ nhìn xem, hai người họ cũng nói rằng muốn thấy bọn nhỏ.” Mẹ Diệp cũng lấy điện thoại ra.