Triệu Nhân Bân nghe xong thì tay lại run lên, tâm thần cũng run rẩy kịch liệt.
Vợ Triệu Nhân Bân ở một bên cũng trợn trừng mắt, há hốc mồm.
Giờ phút này, tâm thần của bọn họ đã rung động đến tột đỉnh.
Tất nhiên bọn họ cũng biết con trai của Chính Hoa rất lợi hại, nhưng bọn họ nghĩ rằng, tối đa cũng chỉ cớ tư sản 2, 3 tỷ mà thôi, với tuổi của cậu ta thì đã rất khó tin rồi, nhưng không ngờ rằng, cậu ta còn lợi hại hơn vô số lần những gì bọn họ tưởng tượng!
Nếu như không phải chính miệng giám sát Từ nói ra, thì bọn họ sẽ không bao giờ tin chuyện này alf thật.
Hai người ngây người nửa ngày thì mới dần dần tỉnh táo, sắc mặt bọn họ hiện lên vẻ thổn thức, rung động, và một chút hổ thẹn.
Lúc trước bọn họ còn cảm thấy, con trai của Chính Hoa quá kiêu ngạo, có chút bành trướng, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, thì chính bọn họ mới là người đáng cười, lấy bản lĩnh và địa vị của người ta, thì đó chỉ là biểu hiện bình thường mà thôi.
Thậm chí, còn có chút khiêm tốn.
Hai người nghĩ đến đây thì mặt đỏ bừng vì xấu hổ không chịu nổi.
Mẹ Thang mỉm cười nói: “Ông chủ Triệu, chính ông cũng không rõ ràng à?”
“Tôi. . .” Triệu Nhân Bân cười đắng chát, “Tôi thật sự không biết, cậu ta. . . là con trai của một người bạn cũ của tôi, nhà bọn họ không ở Thiên Hải, mà hôm qua vừa đến đây, hiện giờ đang ở khu biệt thự số một phía Đông ngoại thành!”
“Khu biệt thự số một phía Đông ngoại thành à! Là tòa biệt thự nào? Ông chủ Triệu, ông có thể dẫn tôi qua đó một chút không, tôi muốn qua đó nói lời xin lỗi, rồi mọi người kết giao bạn bè luôn” Mẹ Thang cười nói.
“Được được!” Triệu Nhân Bân vội vàng gật đầu, ông ta cảm thấy, mình cũng nên đi qua thăm nhà Chính Hoa để cảm tạ người ta một chút.
“Vậy . . . chúng ta đi thôi!”
Mẹ Thang mỉm cười đứng dậy, mang theo con trai của mình đi ra ngoài.
Triệu Nhân Bân đứng run rẩy tại chỗ một lúc lâu, mặt mo lại đỏ lên, ông ta nhìn về phía vợ của mình rồi nhỏ giọng oán trách: “Bà còn nói không tặng lễ nữa, nếu thật sự không tặng lễ thì con trai của Chính Hoa sẽ nghĩ chúng ta thế nào, lần này. . . may mà có người ta đấy!”
“Tôi. . .” Vợ Triệu Nhân Bân há miệng, nhưng lại nghẹn họng, sắc mặt cũng đã đỏ bừng lên.
“Đi nhanh lên, chúng ta qua đó cảm ơn! Ngày mai bà nhwos mua nhiều một chút, tôi biết Chính Hoa thích cái gì! Còn Thúy Anh . . . Bà cứ mua những gì phụ nữ các bà thích là được, nhớ là phải đắt và quý một chút.”
Triệu Nhân Bân đưa tay kéo vợ của mình đi ra ngoài, mọi người chạy đến khu biệt thự số một phía Đông ngoại thành.
Khi chuông cửa vang lên thì Diệp Mặc đang cùng Tô Ngọc Tình chơi với bọn nhỏ ở trong phòng ngủ.
Khi nghe thấy tiếng động ở bên dưới thì hắn đi xuống, chỉ thấy hai vợ chồng Triệu Nhân Bân đi trước, phía sau là Thang công tử kia và một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh.
“Chú Triệu!”
“Tiểu. . .Tiểu Mặc!” Triệu Nhân Bân đứng tại chỗ, thần sắc hơi câu nệ.
Ông ta nhìn thấy người thanh niên đang đi xuống thì tâm thần lại trở nên hoảng hốt, rồi lại cực kỳ hâm mộ, sau đó lại hơi hổ thẹn.
Đồng thời, lại cảm thấy rất khó tin.
Người trẻ tuổi này cũng quá lợi hại rồi!
“Diệp tiên sinh!” Mẹ Thang nhìn đến mắt sáng lên, tiếp theo lại tràn ra nụ cười nhiệt tình, chào một tiếng rồi nói: “Tôi là mẹ của Tư Thành, lần này đến đây là để xin lỗi thay Tư Thành, Tư Thành không nhận ra Diệp tiên sinh, nhưng tôi đã từng nghe thấy danh tiếng của Diệp tiên sinh từ chỗ Trầm Đông Bằng tiên sinh!”
“Ah!” Sau khi Diệp Mặc nghe xong thì hơi gật đầu.
“Diệp tiên sinh, con trai tôi nói chuyện có hơi quá, mong rằng anh đừng để trong lòng, mong anh thông cảm nhiều hơn, tôi đã chuẩn bị vài lễ vật nhỏ, không biết Diệp tiên sinh có thích hay không!” Bà nói xong thì vẫy tay ra hiệu cho con trai dâng lễ vật trong tay lên.
Mẹ Thang cười nói: “Là món đồ cổ mà thôi!”
“Ừm! Để đó đi!” Diệp Mặc ra hiệu cho Thang Tư Thành đặt đồ qua một bên.
Thang Tư Thành đặt đồ xuống, chần chờ một chút, rồi vẫn cắn răng một cái, nói lời xin lỗi: “Diệp tiên sinh, rất xin lỗi!”
Đáy lòng anh ta rất không tình nguyện cúi đầu xin lỗi một thằng nhãi nhỏ hơn mình 10 tuổi, nhưng mẹ anh ta đã nói rồi, anh ta chỉ có thể làm theo.
Anh ta cũng không muốn vì bẩn thân mình, mà rước lấy những phiền phức không cần thiết cho tập đoàn!
“Không sao đâu! Vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì, nói ra là được rồi!” Diệp Mặc khoát tay áo mỉm cười.
Lúc giữa trưa, Diệp Mặc có ý định đàm phán với Thang công tử này, nhưng sau khi thấy thái độ ngồng cuồng của anh ta thì Diệp Mặc đã đổi ý.
Hắn còn đang định ra tay với giá cổ phiếu của tập đoàn Thang thị, nhưng bây giờ, người ta đã đến cửa nói xin lỗi, cho nên cũng không cần thiết làm vậy nữa.
Lúc này, Cha Diệp và Mẹ Diệp đã pha trà xong, mang lên rồi bắt chuyện với mấy người khách.
“Lão Triệu, uống trà đi!”
“Mọi người cũng ngồi xuống uống trà đi!”
Mẹ Thang vui vẻ ngồi xuống, “Vậy tôi không khách khí nữa!”
Lần này bà đến đây, không chỉ là vì xin lỗi bồi tội, càng quan trọng hơn là tạo mối quan hệ, kết giao bạn bè với vị Diệp tiên sinh này.
Đối với những thường nhân như bà mà nói, thì có nhiều bạn bè luôn luôn là chuyện tốt, nhất là những người bạn có bản lĩnh và năng lực lớn như vậy!