Đế Kinh, trong một khu biệt thự.
Trác Lâm chơi ở bên ngoài một ngày, khi trở về nhà lại hô lên một tiếng như thường lệ.
“Con về rồi đây!”
Trên người cô đang mặc một chiếc áo thun hở rốn, một chiếc quần cộc và một đối tất lưới, cách ăn mặc cực kỳ nóng bỏng và gợi cảm.
Gương mặt xinh đẹp được trang điểm khá đậm, nhìn trông có vẻ hơi diễm lệ.
Trên vành tai là một đôi khuyên tai khá to lớn, thời thượng mà tịnh lệ.
Trác Lâm đi vào nhà thì vứt túi xách qua một bên rồi thay dép lê, cô giương mắt lên xem thì hơi sửng sốt một chút.
Trong phòng bếp có một bóng người đang đứng, hương thơm của thức ăn đang tràn ra ngoài.
Trác Lâm kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Cha?”
“Trở về rồi à! Ăn cơm chưa, chưa ăn thì chờ một lát rồi ăn chung luôn! Tâm Nghiên cũng chưa ăn cơm mà!” Bóng người kia là một người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tuổi, dáng vẻ có chút uy nghiêm.
Giờ phút này, ông ta đang buộc tạp dề, trên tay còn cầm một cái nồi, gương mặt nở nụ cười hòa nhã.
Đôi mày của Trác Lâm nhất thời nhíu lại, trong mắt lộ ra vài phần ghét ngại.
Sắc mặt của cô lạnh xuống, rồi không lên tiếng.
Người đàn ông lộ ra vẻ hậm hực và xấu hổ.
Cô con gái nhỏ này vẫn luôn không cho ông sắc mặt tốt, nên ông cũng đã quen, mà trong lòng ông cũng có áy náy, cho nên cũng không tiện nói gì.
Trong phòng khách có một bóng người đứng dậy, rồi đi qua, dáng người cao gầy, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất hào hùng, chính là Trác Tâm Nghiên.
Nàng đi qua kéo em gái của mình đi về phía bàn ăn.
“Ăn một chút đi!”
“Được rồi!” Trác Lâm hừ một tiếng, dáng vẻ như rất không tình nguyện, nhưng vẫn đi theo chị gái mình, rồi ngồi xuống bàn ăn.
“Đồ ăn xong rồi đây!”
Một lát sau, cha Trác mang đồ ăn lên bàn, lại đi rửa tay rồi cởi tạp dề, sau đó mới ngồi xuống bàn.
Trác Lâm liếc mắt nhìn ông thì mặt lại hiện lên vẻ lạnh lùng, cô chờ chị gái đưa bát cơm qua thì liền cầm đũa lên ăn.
Cha Trác nhìn Trác Lâm một cái, ông muốn nói cái gì nhưng lại thôi, sau đó thì quay sang hàn huyên với con gái lớn.
Mặc dù quan hệ của ông và con gái lớn cũng không được khá lắm, nhưng còn có thể giao lưu.
Trác Lâm ăn được nửa bát cơm thì bỗng nhiên đặt đũa xuống, rồi nói rất trịnh trọng: “Ngài mai, con muốn đi làm!”
Trác Lâm vừa dứt lời thì sắc mặt của hai người còn lại trên bàn đều hơi ngây ra.
Đôi đũa trong tay Trác Tâm Nghiên hơi run lên, nàng ngước mắt lên, dùng ánh mắt không thể tin nổi để nhìn em gái mình.
Đi làm?
Hai chữ này có thể xuất ra từ miệng em gái mình sao?
Em gái mình bị ốm rồi à?
Bị cảm, sốt đến hồ đồ rồi ư?
“Lâm Lâm, con. . . con không sao chứ! Hay là cha với con vào viện khám nhé?” Cha Trác ngây người nữa ngày, rồi bỗng nhiên đặt bát đũa xuống, đang định đứng dậy đi lấy dụng cụ đo nhiệt độ cho Trác Lâm.
“Con không sao!” Trác Lâm hầm hừ nói: “Con rất bình thường, không có sốt! Con muốn đi làm thật!”
“Con. . . con định làm cái gì?” Cha Trác lắp bắp nói: “Là. . . do không đủ tiền xài sao? Cha lại cho con một ít nhé! Con muốn bao nhiêu?”
Trác Lâm nói với vẻ không vui: “Con còn tiền! Con chỉ là muốn đi làm!”
Cha Trác há hốc miệng, nửa ngày vẫn không nói được gì.
Ông đều có chút hoảng hốt, cảm thấy giống như mình đang nằm mơ, đứa con gái nhỏ luôn đi sai đường, cả ngày chỉ biết chơi của ông, bỗng nhiên lại đổi tính, còn nói muốn đi làm, đây đúng là chuyện còn hiếm thấy hơn cả mặt trời mọc từ phía tây.
Trác Tâm Nghiên cau nhẹ mày, nàng nói như có điều suy nghĩ: “Em đi làm ở đâu?”
Trác Lâm cười nói: “Chính là. . . sinh vật Thần Châu ý!”
Trác Tâm Nghiên nhíu chân mày, làm ra vẻ như không ngoài dự đoán.
“Sinh vật Thần Châu?” Cha Trác khẽ giật mình, “Hình như cha cũng đã nghe qua công ty này, đây là một công ty rất có tiền đồ, thế nhưng mà, con có thể làm gì ở đó?”
Trác Lâm vênh mặt lên, hầm hừ nói: “Làm gì cũng được, làm tiếp tân cũng không sao, con chính là muốn đi làm thôi!”
Cha Trác lại nói: “Vậy con đến công ty cha làm cũng được mà! Nhiều công ty như vậy, nhiều chức vị như vậy, con muốn làm cái gì cũng được mà!”
“Con mới không có thèm!” Trác Lâm bĩu môi đỏ, khinh thường nói: “Con chỉ muốn qua bên kia làm!”
Cha Trác ngơ ngác một chút, ông lại đỉnh mở miệng khuyên nhủ.
Trác Tâm Nghiên cười nói: “Cha, cha đừng khuyên nữa, con bé sẽ không nghe cha đâu, nó muốn qua bên đó không phải vì đi làm, mà là vì một người.”
Cha Trác kinh ngạc nói: “Người? Ai! Là ai?”
Chẳng lẽ con bé Lâm Lâm nà ycos người trong lòng rồi sao?
Bởi vì hai cha con có quan hệ tương đối kém, cho nên ông cũng không hiểu rõ tình trạng cảm tình của con gái lắm, nhưng ông biết rõ, đại đa số thì Lâm Lâm chỉ chơi đùa mà thôi, chứ chưa từng thấy Lâm Lâm thật sự yêu thích ai cả.
Đoạn thời gian trước, ông còn nghe Tâm Nghiên nói rằng, Lâm Lâm rất thích một streamer trên Tik Tok, còn quét rất nhiều tiền, mê đến thần hồn điên đảo.