Mấy người đàn ông cao to kia đã lao đến trước mặt tên kia, mắt thấy đã sắp sửa nện trúng vài gậy, thì ngay sau đó, một bóng đen lóe qua, cũng không biết chuyện gì xảy ra mà mấy người đàn ông này lại bỗng nhiên bay ra ngoài.
Không chỉ Vương Kiều Kiều, mà cả hai người Đinh Hồng Lượng và Kim Bảo Quý ở phía trước cũng đều ngây dại.
“Đây là. . .”
Kim Bảo Quý kêu lên thất thanh, biểu cảm trên mặt thì như gặp ma.
Mấy người đàn ông này cao to và khôi ngô như những con trâu mộng, thì làm sao có thể bị đánh bay ra ngoài được, mà hình như người ra tay lại chính là cô gái đội trưởng đội bảo vệ kia nữa!
“Người này. . . người này. . .” Đinh Hồng Lượng ở một bên cũng trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp mà vẫn không nói nên lời.
Một màn vừa rồi quả thật là quá khoa trương!
Cảm giác giống như đang đóng phim điện ảnh bom tấn vậy!
“Là cao thủ!” Kim Bảo Quý ngây người nữa ngày, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt ông ta đã trướng đến tái nhợt, vô cùng khó coi.
Với thân phận của ông ta thì tất nhiên cũng từng tiếp xúc với không ít cao thủ, rất nhiều vệ sĩ của đám đại gia đều là cao thủ, chỉ là ông ta không ngờ người phụ nữ xinh đẹp nũng nịu này lại là một cao thủ.
“Mẹ nó!” Kim Bảo Quý lại xem thêm một lúc thì tức giận chửi ầm lên, rồi hung hăng nện mạnh chiếc ống nhòm trên tay xuống đất.
Không thành công thì cũng thôi đi, nhưng giờ những người kia cũng không chạy được, sẽ bị bắt lại giống như tên phóng hỏa lần trước vậy.
Đinh Hồng Lượng đặt ống nhòm xuống, hơi khẩn trương hỏi :”Vậy . . . bây giờ phải làm sao?”
“Không sao đâu!” Kim Bảo Quý rít mạnh một hơi xì gà, rồi hừ nói: “Chuyện này tra thế nào thì cũng không kéo lên người chúng ta đâu, ông yên tâm đi, còn về phần thằng nhãi kia thì ông cũng không cần lo lắng, cùng lắm thì cũng tìm vài người đánh chúng ta một trận thôi, thuê thêm vài vệ sĩ, rồi cẩn thận một chút là được, đây chính là Đế Kinh, tên nhãi đó có thể làm gì chứu!”
“Cũng đúng!” Đinh Hồng Lượng cau mày trầm ngâm một lát, rồi cũng yên lòng.
Mặc dù tên nhãi kia hơi điên điên, ông ta chỉ trêu chọc một chút mà tên nhãi này đã nện vài tỷ để cướp tập đoàn Đinh thị rồi, nhưng tất cả thứ đó đều là hợp pháp, cá rằng tên nhãi này cũng không có gan để làm ra những chuyện qua điên cuồng đâu.
“Tiếc thật!”
Kim Bảo Quý lại nhếch miệng lên mắng vài câu.
Cơ hội này rất tốt những vẫn cứ thất bại, chắc chắn sau này tên nhãi kia sẽ đề phòng nhiều hơn, nên sẽ không còn cơ hội nữa.
Kim Bảo Quý dập xì gà, rồi vội vàng hô lên với tài xế.
“Đi đi đi!”
Ngay sau đó, xe khởi động, rồi cấp tốc rời đi.
Đường Nguyệt Dao đứng vững, phủi nhẹ vạt áo, rồi khoan thai liếc mắt nhìn tên kia, cười nói: “Này! Sợ đến choáng váng rồi à?”
Tên này vẫn còn đang sững sờ tại chỗ!
Rõ ràng là bị sợ đến ngu người!
Thật sự không ngờ rằng, lá gan của anh ta lại nhỏ đến như vậy, nhưng mà cũng đúng, anh ta là một phú nhị đại nhiều tiền, lại là một người đọc sách, nên nhìn thấy cảnh tượng này mà không bị dọa hết lên rồi chạy trốn thì đã là rất khá rồi.
Diệp Mặc nhìn về phía Đường Nguyệt Dao rồi mỉm cười.
“Thân thủ của đội trưởng Đường rất tốt nhỉ!”
Diệp Mặc vốn định ra tay để thử kỹ năng mới một chút, kết quả là vị này căn bản không cho hắn cơ hội, có điều cũng tốt, tránh cho hai đứa bé bị kinh hãi.
Diệp Mặc cúi đầu nhìn hai đứa bé trên xe đẩy, khi thấy thần sắc của hai đứa bé vẫn bình thường thì hắn mới thở nhẹ ra.
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!”
Đường Nguyệt Dao nhíu chân mày, vỗ tay một cái, rồi nói với mấy bảo vệ vừa mới chạy ra, “Trói bọn họ lại trước, rồi báo cảnh sát đi!”
Diệp Mặc mỉm cười: “Đội trưởng Đường, cô cứ xử lý chuyện này đi nhé! Tôi về trước đây!”
“Được!” Đường Nguyệt Dao gật đầu, :Vậy anh… phải cẩn thận đấy, có cần cho mấy người đi theo không? Chắc lại là họ Kim kia nhỉ!”
Đường Nguyệt Dao cũng đã nghe tổng giám đốc Lâm nói qua về chuyện của ông chủ cũ.
“Không cần đâu! Không có chuyện gì!” Diệp Mặc khoát tay.
Hắn đẩy xe dành cho trẻ sơ sinh đến bên cạnh xe, ôm hai đứa bé lên xe trước, rồi mắt gập xe đẩy, cất vào cốp sau.
Khi Diệp Mặc ngồi vào trong xe, hắn ôm hai đứa bé vào lòng, thì sắc mặt đã lạnh xuống, trong hai đôi mắt đã híp lại đã xuất hiện những tia sáng lạnh lẽo đến thấu xương.
Nếu như chỉ làm vài động tác nhỏ để phá hoại công việc làm ăn thì hắn có thể nhịn một lúc, cũng không quan tâm nhiều lắm, nhưng lần này, hắn đã không nhịn được rồi, tình hình vừa rồi có thể sẽ làm hai đứa bé bị thương.
“Muốn chơi với tôi à!”
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, rồi nhắm mắt trầm ngâm một lúc.
Rất lâu sau, Diệp Mặc mới mở mắt ra, hắn gọi vài cuộc điện thoại để hỏi mất chuyện.