Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 807 - Chương 807: Kỹ Năng Mới, Thể Thuật! (2)

Chương 807: Kỹ năng mới, Thể thuật! (2) Chương 807: Kỹ năng mới, Thể thuật! (2)

“Ông chủ!”

“Đội trưởng Đường!” Diệp Mặc quay người mỉm cười với Đường Nguyệt Dao, “Tôi nghe nói, đội trưởng Đường rất thích trẻ con à!”

“Không có . . . không hề! Làm gì có!” Đường Nguyệt Dao phủ định liền ba câu, nhưng khi nàng nhìn thấy hai đứa bé ở trong xe đẩy thì lại đổi giọng: “Chỉ. . . chỉ có một chút xíu thôi!”

Diệp Mặc nhìn thấy dáng vẻ trong ngoài không đồng nhất của nàng thì lại cười.

“Được rồi! Cứ coi như là một chút xíu đi!”

Diệp Mặc nói xong thì đẩy xe đẩy đi ra ngoài.

Đường Nguyệt Dao hơi do dự, rồi vẫn đi theo, nhỏ giọng nói: “Tôi tiễn anh ra ngoài!”

Khi đến cổng chính khu xưởng, bên ngoài có một chiếc xe đang chờ sẵn.

“Vậy . . . tôi đi trước nhé!”

Diệp Mặc đẩy xe đẩy đi về phía trước xe kia, hắn đang định mang hai đứa bé lên xe.

Đúng lúc này, có một chiếc xe Van ở cách đó không xa đang lao nhanh về bên này.

Diệp Mặc hơi giật mình, sắc mặt cũng đã biến hóa.

Tiếng phanh xe dồn dập vang lên, theo sau đó là chiếc xe dừng lại, mấy người đàn ông cao to nhảy xuống xe, bọn họ đều che mặt, trên tay còn có gậy gộc.

Diệp Mặc đang định làm ra phản ứng, thì liền nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên.

[Đinh! Bọn nhỏ cảm ứng được nguy hiểm, tự động nhận được kỹ năng: Thể thuật!]

Diệp Mặc nghe xong thì khẽ giật mình.

Còn có thể như vậy sao?

Hắn cảm thấy hơi cổ quái, nhưng cũng không để ý lắm.

Ngay sau đó, trong đầu Diệp Mặc có thêm rất nhiều từ, nào là kỹ thuật cận chiến, kỹ xảo công phu, tất nhiên là trong đó cũng bao gồm rất nhiều võ thuật cổ truyền.

“Không tệ nhỉ!” Diệp Mặc âm thầm nói.

Hắn vẫn luôn thích các kỹ năng hơn là các tư sản kia, hắn cảm thấy đây mới là cơ sở.

Bản thân Diệp Mặc đã rất mạnh khỏe, các hạng tố chất cơ thể đều hơn xa người bình thường, bây giờ lại có thêm kỹ năng Thể thuật này, thì đúng là như hổ thêm cánh.

Đường Nguyệt Dao vừa mới đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng phanh xe, nàng lập tức cảm thấy không đúng lắm, cho nên xoay người nhìn lại, sắc mặt nàng đã thay đổi rất nhanh, khi nhìn thấy dáng vẻ không nhúc nhích của tên kia thì nàng lại nhỏ giọng mắng một câu: “Tên này sợ choáng váng luôn rồi à!”

Đường Nguyệt Dao không kịp nghĩ nhiều, vội vàng dậm mạnh chân, nhảy qua bên này.

……

Phù!

Trong một chiếc xe MPV (Multi Purpose Vehicle), Kim Bảo Quý đang ngồi rất thoải mái, tay trái cầm một cái ống nhòm để nhìn về phía cổng khu xưởng ở phía xa xa, tay phải thì cầm điếu xì gà để nuốt mây nhả khói.

Khi nhìn thấy bóng người kia đứng đờ ra đó thì Kim Bảo Quý lập tức cười, còn lộ ra vài phần giễu cợt: “Tên nhãi kia sợ ngu luôn rồi!”

Nhìn trông có vẻ cao to, nhưng không ngờ lại là một tên nhát cáy!

Nhưng mà cũng đúng, loại phú nhị đại an nhàn sung sướng từ nhỏ này thì làm gì có chút can đảm nào đáng nói chứ, làm sao có thể so sánh được với loại người leo lên từ tầng chót như bọn họ!

Càng buồn cười hơn là, tên nhãi này còn tim một cô gái cực kỳ xinh đẹp làm đội trưởng đội bảo vệ nữa, nhớ đến lúc khi ông ta biết chuyện này thì ông ta đã cười gần chết.

Tìm một cô gái nũng nịu để làm đội trưởng đội bảo vệ, đây không phải là trò cười thì là cái gì!

Tên nhãi cũng thật sự là, đầy đầu là đàn bà đàn bà, nên mới làm ra trò cười này!

Mắt thấy thấy tên đàn ông to con đang vung gậy gộc lên để nện vào mặt tên nhãi kia, thì khóe miệng của Kim Bảo Quý lại nhếch lên cười đắc ý.

“Nhãi ranh, để xem sau này mày còn dám phách lối, ngông cuồng nữa không!”

Phá hoại việc kinh doanh và làm giá cổ phiếu của tên nhãi này vẫn không thể nào khiến cho lửa giận của ông ta tiêu tán, chỉ có thể hung hăng đánh tên nhãi này một trận, tốt nhất là đánh gẫy một chân thì mới có thể ông ta cảm thấy hả giận.

Đinh Hồng Lượng ở một bên cũng đang cầm ống nhòm nhìn về phía đó.

Mặc dù ông ta cũng không ủng hộ trả thù kiểu này, vì cảm thấy rất dễ trêu vào phiền phức, càng sợ dẫn đến sự trả thù gay gắt hơn, nhưng ông ta vẫn cảm thấy rất sung sướng khi nhìn thấy tình hình trước mắt.

Tên này kia dám cười tập đoàn Đinh thị mà ông ta vất vả bao nhiêu gây dựng, đúng là phải bị đánh một trận!

“Có điều . . . ngàn vạn lần đừng tổn thương gương mặt kia!”

Vương Kiều Kiều ngồi ở hàng sau, trên người mặc một chiếc váy đầm màu đỏ, hiện thị rõ ràng đường cong uyển chuyển và bay bổng, cổ áo chữ V rất thấp, để lộ ra một mảng trắng nõn và một khe sâu hun hút.

Cô ta cũng đang cầm ống nhòm nhìn về phía xa xa.

Môi đỏ khẽ nhếch lên, lộ ra một tia hưng phấn.

Mắt thấy tên kia sắp bị đánh, thì trong bụng cô ta cực kỳ vui vẻ, cảm thấy rất hả giận, ai bảo tên này không nhìn trúng cô ta chứ, đáng đời!

Ngay sau đó, cô ta lại trợn to mắt để nhìn cho kỹ.

“Hử!”

Một giây sau, sắc mặt của Vương Kiều Kiều cứng đờ, nét mặt đầy kinh ngạc, đôi mặt trợn tròn lên như hai mắt cá chết, cô ta không dám tin vào hai mắt của mình.

Bình Luận (0)
Comment