Đường Nguyệt Dao nghe xong thì sắc mặt cứng đờ, lại dần dần chuyển sang ngơ ngác.
Cặp mắt đẹp chậm rãi trợn to, bên trong tràn đầy vẻ rung động và vẻ khó tin.
Tong lòng nàng đã nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Nàng đã cực kỳ chấn động!
Nàng vẫn luôn cho rằng, tên kia chỉ may mắn nên mới nhặt được món hời này, nên vẫn luôn rất khinh thường, còn cảm thấy anh ta là một tên phá của, còn cả chuyện da thịt của anh ta còn tốt hơn cả phụ nữ, khiến cho nàng cảm thấy, đây chính là một tên công tử cả chẳng biết gì cả.
Nhưng mà không ngờ, anh ta lại tài giỏi đến mức này!
Có thể sánh ngang với các học giả nối tiếng trên thế giới?
Anh ta. . .mới bao nhiêu tuổi chứ!
Chuyện này có thể sao?
“Đội trưởng Đường, cô cũng đừng nói ra ngoài nhé! Chủ tịch Diệp rất khiêm tón, cho nên không muốn chúng tôi truyền ra ngoài đâu, nhất định phải bảo mật đấy!”
“Đúng đúng! Nếu như nói, thì cũng không thể nói là chúng tôi nói cho cô biết nhé!”
Mấy người phụ nữ lại tranh nhau nói.
“Ừ!” Đường Nguyệt Dao lúng túng gật đầu một cái, sắc mặt nàng vẫn vô cùng hoảng hốt.
Sau đó, dường như nàng cảm ứng được thứ gì nên cúi đầu xuống nhìn qua, gương mặt trắng nõn lập tức nổi lên hai áng mây hồng, nhóc con trong ngực đang dùng cánh tay nhỏ kia để nghịch ngợm bộ ngực của nàng!
Tuy chỉ là một đứa bé, nhưng theo bản năng thì nàng vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng.
Rất nhanh, nàng đã thích ứng được, khi nhìn thấy nụ cười xán lạn của đứa bé trong ngực thì đáy lòng nàng lại dâng lên một trận ấm áp.
Đây chính là lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được loại cảm giác này.
Nhưng cảm giác này lại rất tốt, còn cả loại cảm giác đặc biệt khi đang ôm một sinh mệnh nhỏ ở trong ngực này nữa.
Trong nội tâm nàng thì thào một câu: “Mình cũng có mẫu tính mà!”
Ban đầu, nàng vẫn luôn cho rằng, mình thường xuyên nhìn thấy giết chóc, nên đáy lòng mình đã là một mảnh băng lãnh, không thích hợp làm mẹ, nhưng bây giờ, khi ôm sinh mệnh nhỏ này ở trong ngực thì đáy lòng của nàng lại gợn lên một tia mẫu tính kia.
“Muốn em bé trai không! Long Phượng thai phải cùng ôm mới thích! Chủ tịch Diệp thật là có phúc nhỉ!”
Một người lại đưa bé trai qua cho nàng ôm.
Bé trai cũng không sợ hãi người lạ, mà chỉ dùng cặp mắt đen nhánh để nhìn nàng, còn vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của mình rồi cười cười với nàng.
“Ừm!”
Đường Nguyệt Dao nhìn thấy nụ cười xán lạn này thì trong lòng lại rất ấm áp, nàng liên đưa tay tiếp nhận, mỗi tay ôm một đứa bé vào trong ngực.
Đường Nguyệt Dao ước lượng một chút rồi hỏi: “Bọn nhỏ mấy tuổi rồi?”
“Hình như sắp 1 tuổi!”
“Khoảng khoảng đấy!”
Mấy người kia đều lên tiếng.
“Một tuổi à!”
Đường Nguyệt Dao mỉm cười, nàng cúi đầu nhìn hai đứa bé thì bỗng nhiên lại không nhịn được, mà hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bọn chúng một cái, khiến cho hai đứa bé cười khanh khách.
Đường Nguyệt Dao ôm một lúc lâu thì mới đặt xuống.
“Đội trưởng Đường, cô bao nhiêu tuổi rồi? Sau này cũng cần phải sinh con, hay là bây giờ học một ít cách chăm sóc trẻ con nhé, thay tả thì phải thay như này. . .con sữa bột. . .”
Ba người phụ nữ lôi kéo Đường Nguyệt Dao, rồi nhiệt tình dạy nàng.
“Tôi. . .”
Đường Nguyệt Dao rất muốn từ chối, nhưng không ngăn nổi sự nhiệt tình của mấy người này, cho nên mới ỡm ờ học xong.
Một lát sau, nàng cũng học được ra dáng.
Ba người phụ nữ lại liếc mắt về phía ngực của nàng rồi trêu ghẹo: “Đội trưởng Đường, sau này con của cô nhất định cũng rất xinh đẹp, còn rất có phúc nữa! Không sợ bị đói!”
“Đúng vậy nhỉ! Đội trưởng Đường, vừa nhìn đã biết cô sẽ có rất nhiều sữa rồi.”
Đường Nguyệt Dao bị nói cho mặt đỏ đến tận mang tai, vô cùng quẫn bách.
Sau cùng, nàng có chút không nhịn được, nên đành phải chào tạm biệt rồi bỏ chạy trối chết.
“Mình làm sao có thể sinh con chứ! Còn sữa. . . chỉ là, hình như cũng đúng nhỉ! To như vậy thì nhất định rất nhiều sữa! Ai nha! Mình nghĩ gì thế này!” Đường Nguyệt Dao vừa đi vừa nhỏ giọng thầm thì, thình thoảng lại cúi đầu nhìn xem, sắc mặt lại đỏ lên thì thẹn.
Sau đó, nàng thu hồi tâm thần rồi hơi cau nhẹ mày lại, “Tên kia lợi hại như vậy thật sao?”
Bây giờ nghĩ lại thì nàng vẫn cảm thấy rất khó tin.
Tên kia mới bao nhiêu tuổi chứ, làm sao có thể sánh ngang với các học giả nối tiếng trên thế giới được nhỉ!
Nhìn dáng vẻ của anh ta thì chẳng giống chút nào!
“Coi như anh ta có chút bản lãnh đi!”
Đường Nguyệt Dao bĩu môi một cái, nàng cũng đổi mới cái nhìn với người ông chủ này, không còn khinh thường như trước kia nữa.
Rất nhanh, nàng đã ném chuyện này ra sau đầu, dù sao tên kia có tài giỏi đến đâu thì cũng không liên quan đến nàng, nàng cũng không quan tâm.
“Gọi ly trà sữa đi!”
Đường Nguyệt Dao mở app ra để đặt một ly trà sữa.
Chạng vạng tối, sáu giờ hơn thì Đường Nguyệt Dao lại tuần tra một vòng, nàng bàn giao công việc xong thì đi thu thập văn phòng, sau đó đi xuống nhà.
Đường Nguyệt Dao vừa đến cửa thì đã thấy một bóng người đang đẩy xe dành cho trẻ sơ sinh đi về phía cổng chính của khu xưởng.