“Trừng trị ông ta?” Trác Lân Phong giật nảy mình, nhíu mày nói: “Người trẻ tuổi kia không biết tốt xấu rồi! Cậu ta có bản lãnh gì mà dám đấu với họ Kim này chứ, người ta cũng không phải người lương thiện đâu, ngay cả cha cũng phải sợ ông ta ba phần, không dám trêu chọc ông ta, cậu ta là một người trẻ tuổi mà cũng dám làm thế à”
Trác Lâm nói với vẻ khinh thường: “Đó là do cha nhát gan!”
“Nhát gan cái gì!” Trác Lân Phong trừng mắt, tức giận nói: “Ngày mai con cũng đừng đi làm nữa, nếu như anh Diệp kia của con mà đấu với họ Kim này thì liên lụy đến con thì phải làm sao? Họ Kim kia mà bị ép đến đường cùng thì chuyện gì ông ta cũng làm được đấy!”
Trác Lâm không cam lòng nói: “Cha quản được con à!”
“Con…!” Trác Lân Phong trợn trừng mắt lên, ông rất muốn quát to, nhưng mà lại không đành lòng.
Lúc này, Trác Tâm Nghiên lên tiếng: “Cha! Con biết nỗi băn khoăn của cha, nhưng mà, cha quá coi thường anh ta rồi.”
“Cha coi thường cậu ta? Cậu ta mới bao nhiêu tuổi? Có thể có bản lãnh gì chứ?” Trác Lân Phong cười nhạo, mặt đầy khinh thường.
Một thằng nhãi con mà cũng dám đấu với đám người hung ác như Kim Bảo Quý, đây chẳng phải là tìm chết sao!
Trác Tâm Nghiên mỉm cười nói: “Cha, con nói vài lời này, mong cha đừng tức giận nhé!”
Trác Lân Phong nói: “Con nói đi!”
Trác Tâm Nghiên cân nhắc một chút rồi nói khẽ: “Con cảm thấy, có thể năng lực của anh ta còn lớn hơn cha đấy!”
“Cái gì? Hai con. . . hai người các con đang nói cái gì!” Trác Lân Phong ngơ ngác một chút, tiếp đó thì vô cùng tức giận, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Con gái nhỏ luôn chống đối ông thì cũng thôi đi, tại sao đến cả một người thông mình và lý trí như Tâm Nghiên cũng sẽ nói ra mấy câu mê sảng như vậy?
Trác Lân Phong ông dốc sức làm cả đời, tư sản cũng không ít, cũng rất có sức ảnh hưởng ở Đế Kinh này, ai cũng phải nể mặt ông vài phần, thằng nhãi con kia có thể so sánh với ông ta sao!
Tâm Nghiên còn nói cậu ta là một streamer, nên kiếm được ít tiền, nhưng bàn về bản lãnh và bối cảnh thì còn lâu mới bằng ông.
Tại sao hai đứa con gái của mình lại cùi chỏ hướng ra ngoài rồi!
Trác Lân Phong cắn răng một cái, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Ông thật sự muốn đến gặp mặt thằng nhãi kia, để xem cậu ta là nhân vật như thế nào, mà có thể khiến cho hai cô con gái của ông trở nên như vậy.
Trác Tâm Nghiên cũng không vội, mà chỉ cười nhạt nói: “Cha, cha biết tập đoàn an ninh Hoa Thiên An Phòng không?”
“Hoa Thiên An Phòng? Biết chứ! Tập đoàn an ninh cực kỳ nổi tiếng trong nước mà, họ cũng rất có quan hệ, nhưng mà làm sao, tập đoàn này có liên quan gì đến cậu ta?” Trác Lân Phong khẽ giật mình, rồi buồn bực nói.
Trác Tâm Nghiên nói: “Tập đoàn này cũng là của anh ta! Lần trước con qua đó phá án đã gặp anh ta ở đấy.”
Trác Lân Phong nghe thấy thế thì sắc mặt cứng đờ, rồi lại nghệt ra.
“Cậu ta. . .” Giọng nói của ông trì trệ, trong mắt hiện lên vẻ chấn động mãnh liệt.
Tập đoàn Hoa Thiên An Phòng này cũng không tầm thường đâu!
Dưới cờ bọn họ có cực kỳ, cực kỳ nhiều nhân viên an ninh, rất nhiều đều là quân nhân xuất ngũ, cậu ta có thể nắm giữ tập đoàn như vậy trong tay thì đúng là rất không tầm thường, có lẽ thật sự lợi hại hơn mình như những gì Tâm Nghiên vừa nói!
Trác Tâm Nghiên cười nói: “Cho nên, anh ta không có lý do gì mà phải sợ họ Kim kia cả, cha cứ yên tâm để Lâm Lâm đi làm đi! Với lại, con còn cảm thấy, đây là một cơ hội tốt để đem Kim Bảo Quý ra công lý!”
“Chị, sao lại nói vậy?” Trác Lâm nghe đến đây thì rất hưng phấn.
“Mười mấy năm trước, đám người Kim Bảo Quý đã làm ra chuyện như vậy rồi, em nói xem, những năm gần đây ông ta còn tiếp tục làm hay không, ông ta có tiền, có thể chặn miệng người khác, cho nên cũng không náo đến chỗ cảnh sát, nên cũng không tra được, nhưng mà, anh Diệp của em thì lại khác, anh ta có rất nhiều người, rất nhiều tài nguyên, nên có thể tra được rất nhiều thứ mà những người khác không tra ra được.”
Trác Tâm Nghiên cười nói: “Nếu quả thật có phát hiện gì, thì cứ giao cho chị là được, chị đảm bảo sẽ cho ông ta đi tù mọt gông.”
Trác Lâm nghe xong thì suy nghĩ một lúc, rồi vui vẻ nói: “Có đạo lý! Chị, chị quá thông mình, vậy chị đợi một lát, để em hỏi anh Diệp xem.”
“Được!” Trác Tâm Nghiên gật đầu cười.
Trác Lân Phong ở một bên thì không lên tiếng nữa, ông chỉ biết cho cơm vào miệng rồi nhai nhai, trong lòng thì cảm thấy rất khó chịu, hai cô con gái của ông đều hướng về thằng nhóc họ Diệp kia, mà chẳng ai hướng về ông cả.
“Hôm nào, phải đi tìm cậu ta mới được!” Trong lòng Trác Lân Phong lại hầm hừ một tiếng, ông vẫn cảm thấy rất khó chịu.
“Chị, chị ăn xong chưa? Nhanh lên, ngày mai em phải đi làm rồi, chúng ta đi lên chọn một bộ quàn áo đi! Chị lại giúp em xem bộ nào là phù hợp nhất, đi thôi!”
Trác Lâm lại ăn mấy miếng cơm rồi đặt bát đũa xuống, cô ngồi trông mong chờ chị mình ăn xong, thì hưng phấn kéo tay chị gái mình chạy lên nhà.