Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 826 - Chương 826: Dương Mạn Ny: Điên Rồi!

Chương 826: Dương Mạn Ny: Điên rồi! Chương 826: Dương Mạn Ny: Điên rồi!

“Trà đã gói kỹ rồi, cầm đi!”

“Đi thong thả!”

Hàn huyên thêm một lúc, uống trà xong thì Trầm Đông Bằng tiễn Diệp Mặc đi xuống.

Diệp Mặc về đến nhà thì đã là 4 giờ hơn, hắn chơi với hai đứa bé một lúc rồi mới chuẩn bị cơm tối.

Sáu giờ hơn, hai cô gái mới trở về.

Buổi tối, 12 giờ Diệp Mặc kết thúc live stream.

Khi hắn đi ra ngoài thì thấy hai cô gái vẫn đang xem tivi trong phòng khách, nhưng cả hai đều hơi buồn ngủ, điều hòa không khí có vẻ hơi lạnh nên hai cô gái đều cuộn mình trong chiếc chăn mỏng trên ghế sô pha.

Hai gương mặt xinh đẹp đều có mấy phần mệt mỏi, đôi mắt đẹp đã díu cả lại.

Diệp Mặc nhìn thấy cảnh này thì khá buồn cười, hắn đi qua ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Tình.

“Anh xong rồi à!”

Nàng dụi dụi mắt, cố gắng nâng người lên, tay ngọc duỗi ra ôm lấy cổ của Diệp Mặc.

Khoảnh khắc đó, người ngọc mềm mại ở trong lòng, cộng thêm mùi thơm xông vào mũi, khiến cho tâm thần của Diệp Mặc rung động.

Nàng đã tắm rửa qua, toàn thân đều là hương thơm ngào ngạt, trên người mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, căn bản không che được dáng người uyển chuyển và nóng bỏng của nàng, hai ngọn núi sừng sững trước ngực vô cùng kinh người.

“Ừm!” Diệp Mặc vươn tay ôm lấy vòng eo của nàng.

Hắn khẽ ngửi một hơi, thì có thể ngửi được mùi thơm mê người của sữa.

Mặc dù hai đứa bé đã cai sữa, nhưng nàng vẫn còn chưa cắt sữa, mà nói muốn chờ thêm một thời gian nữa.

Diệp Mặc vỗ nhẹ bờ vai thơm của nàng, dịu dàng nói: “Anh ôm em lên đi ngủ nhé!”

“Không mà! Em chưa buồn ngủ!” Tô Ngọc Tình lẩm bẩm, âm thanh mềm mại còn mang theo vẻ nũng nịu.

Diệp Mặc ôm chặt nàng, tay phải vỗ nhẹ lên bờ vai trắng như tuyết của nàng.

Một lúc lâu sau, Tô Ngọc Tình mới hơi thanh tỉnh, nàng mở đôi mắt đẹp, rồi nói nhỏ bên tai Diệp Mặc: “Ban này mẹ gọi điện thoại cho em, anh còn nhớ bà mợ kia của em không?”

“Mợ? Ah! Nhớ rồi!”

“Người anh họ kia của em muốn đính hôn, mợ gọi điện cho mẹ, nói rằng mời mẹ đến Đế Kinh, nhưng mẹ cũng lười qua đây, mà gia đình em với nhà mợ luôn luôn không tốt lắm, cho nên mẹ bảo em đi qua, nhưng em lại không muốn đi, mỗi lần gặp mặt thì nhà mợ luôn vay tiền em, tiền vay lúc trước đến bây giờ vẫn còn chưa trả kìa!”

“Anh nói xem, phải làm sao bây giờ?”

Tô Ngọc Tình nhỏ giọng lẩm bẩm, còn lộ ra mấy phần buồn rầu.

Diệp Mặc nghĩ nghĩ rồi nói: “Để anh đi cho!”

Loại chuyện này không thể không có mặt, nếu như cha mẹ vợ và Ngọc Tình đều không muốn đi, vậy thì Diệp Mặc đành phải đi.

“Ừm!” Tô Ngọc Tình chần chờ một chút rồi vẫn gật đầu.

Nàng thật sự không muốn đi, đến cả điện thoại của nhà mợ cũng cho vào sổ đen rồi, với tình cách của Diệp Mặc thì không sợ thua thiệt, nên để Diệp Mặc đi cũng tốt.

“Khi nào?”

Diệp Mặc đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng, mái tóc ánh nhuận tản ra một mùi thơm ngất ngây.

“Buổi tối ngày mai!”

Gương mặt Tô Ngọc Tình bỗng nhiên hơi đỏ lên một chút, nổi lên một tia xấu hổ, dôi mắt đẹp cũng trở nên long lanh và ngập nước, lộ ra một tia vũ mị.

Đôi môi của Diệp Mặc dán vào bên tai nàng, mỗi khi nói chuyện thì hơi thở Diệp Mặc đều sẽ thổi vào tay nàng, loại cảm giác ngứa ngứa này khiến cho tâm thần của nàng có chút dập dờn.

Còn cả mùi thơm cực kỳ đặc biệt ở trên người Diệp Mặc nữa.

Nàng cực kỳ thích mùi vị này, mỗi lần ngửi thấy đều có cảm giác an tâm, cũng có thể trêu chọc tiếng lòng của nàng.

“Có phải mình. . . quá nhạy cảm rồi không?”

Tô Ngọc Tình âm thầm nói thầm, sắc mặt lại càng đỏ hơn vài phần.

Có những lúc, nàng cảm thấy mình quá nhạy cảm, mỗi khi đối mặt với Diệp Mặc thì nàng căn bản không có năng lực chống cứ, cũng còn lâu mới là đối thủ của Diệp Mặc, mỗi lần đều phải xin tha mới được nghỉ.

Nhưng chỉ cần xa nhau một hai ngày là nàng sẽ nhớ Diệp Mặc, rồi sẽ có một số giấc mơ kiều diễm.

“Được rồi!” Diệp Mặc lên tiếng: “Đã khá muộn rồi, anh ôm em lên ngủ nhé!”

“Ừm!” Tô Ngọc Tình nhỏ giọng đáp lời, một đôi tay ngọc ôm chặt cổ Diệp Mặc, mặc cho Diệp Mặc ôm lên, trên gương mặt xinh đẹp lại đỏ hơn vài phần, bên trong đôi mắt đẹp mông lung hiện ra một mảnh long lanh.

“Chị Mạn Ny, ngủ ngon!” Nàng không quên nói lời ngủ ngon với Dương Mạn Ny.

“Ngủ ngon!” Dương Mạn Ny lười biếng đáp lời, cô vẫn nằm co quắp tại chỗ, đôi mắt đẹp đã sắp không mở nổi nữa rồi.

Hai người kia đi lên nhà thì Dương Mạn Ny mới cố gắng nâng người lên, cô ngồi ngáp một cái rồi mới đứng dậy về phòng.

Vừa về phòng cô đã cởi áo ngủ ngoài ra rồi chui vào trong chăn, nhắm mắt lại.

Bốn phía vô cùng an tĩnh.

Khu biệt thự này khá ít người nên luôn luôn an tĩnh, hiệu quả cách âm của mỗi phòng cũng rất tốt, rất ít khi có thể nghe thấy những động tĩnh ở trên lầu, nhưng vẫn có thể nghe thấy vài tiếng vang mơ hồ, chỉ là không rõ ràng lắm.

Dương Mạn Ny nghe thấy một ít âm thanh xào xạc thì trong đầu không khỏi suy nghĩ miên man.

“Bọn họ. . . đang làm gì vậy?”

Cô suy nghĩ miên man đến mức trằn trọc khó ngủ.

Rất lâu sau, cô mới không chịu nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, cô lại bị tiếng người bước xuống cầu thang làm cho bừng tỉnh, cô nhìn thời gian thì thấy mới có 5 giờ hơn.

“Điên rồi!”

Dương Mạn Ny nói thầm một tiếng, rồi trở mình, tiếp tục ngủ.

Bình Luận (0)
Comment