Trong văn phòng, Trầm Đông Bằng nhìn thấy Diệp Mặc đẩy cửa vào thì nhiệt tình hô lên: “Cậu em Diệp!”
Ông ta vội vàng đứng lên, còn đẩy xe dành cho trẻ sơ sinh qua.
Trầm Đông Bằng nhìn thoáng qua hai đứa bé, cười cởi mở nói: “Hai đứa nhoc này rất ngoan, còn không sợ người lạ một chút nào!”
Diệp Mặc đi qua nhận lấy xe đẩy, rồi ngồi xuống ghế sa lon ở bên cạnh.
Trầm Đông Bằng đi pha hai chén trà rồi ngồi xuống ở đối diện.
Ông ta nhìn về phía Diệp Mặc rồi mỉm cười, lộ ra vẻ hiểu rõ.
Ban nãy, vị này đã nói cho ông ta biết lý do, cho nên ông ta không cần hỏi cũng biết kết quả ra sao.
Trong lòng của Trầm Đông Bằng còn cười nhạo: “Mấy người kia đúng là có mắt như mù!”
Cậu em Diệp này là một nhân vật thế nào chứ, ngay cả ông ta cũng phải khách khách khí khí, thế mà mấy tên kia cũng dám trêu vào, đúng là muốn tìm chết!
Diệp Mặc ngửi hương trà rồi cười nói: “Trà không tệ!”
“Chứ sao!” Trầm Đông Bằng cười ha ha, “Hay là lát nữa cầm một ít về nhé?”
“Không cần!” Diệp Mặc lắc đầu cười.
“Ấy! Khó khắn lắm cậu em mới đến đây một chuyến, cũng không thể về tay không mà! Đợi lát nữa tôi sẽ bảo người ta gọi cho cậu một ít, cầm mỗi loại một ít về mà thưởng thức.” Trầm Đông Bằng nhiệt tình nói: “Trà ở nơi này toàn là cực phẩm thôi, bên ngoài rất hiếm đấy!”
Với tình cách của vị này thì bình thường sẽ không đến đây, hôm nay cũng vì mấy tên có mắt như mù kia nên mới đến đây một chuyến.
“Cũng được!” Diệp Mặc thấy không từ chối được, nên đành phải gật đầu đồng ý.
Trầm Đông Bằng nhấp một ngụm trà, do dự một chút rồi nói: “Cậu em này, cậu đã nghe nói. . . chuyện của Kim Bảo Quý chưa?”
Ông cũng vừa nghe nói họ Kim kia bị bắt, hình như là chuyện của ba ngày trước, nghe nói còn liên quan đến thái độ và ý kiến của quần chúng trên internet, chuyện này cũng gây nên sóng gió không nhỏ ở trong vòng, cũng có rất nhiều người đang nghị luận chuyện này.
Trầm Đông Bằng lại nhớ đến, mấy hôm trước, vị này cũng gọi điện thoại cho ông ta để nghe ngóng nội tình của Kim Bảo Quý.
Trầm Đông Bằng mơ hồ cảm thấy, có thể vị này có liên quan đến chuyện Kim Bảo Quý bị bắt.
Song, đáy lòng ông ta vẫn còn chút nghi ngờ và khó tin.
Nếu là vị này làm thật, vậy thì cũng quá kinh khủng rồi!
Chỉ vài ngày mà đã chơi chết họ Kim kia, còn trực tiếp cho họ Kim ăn cơm tù, cả đời đều không có cơ hội xoay người, loại thủ đoạn này, quả thật có chút đáng sợ!
“Đương nhiên!” Diệp Mặc cười gật đầu.
“Vậy chuyện này. . .”
“Là tôi!” Diệp Mặc lại gật đầu.
Trầm Đông Bằng nghe thấy thế thì chén trà trong tay nhất thời run lên, trên mặt cũng lóe lên một tia kính sợ.
Hít!
Ông ta hít một hơi khí lạnh, tâm thần lại vô cùng hoảng sợ.
Thế mà là vị này thật!
Rõ ràng vị này còn trẻ như vậy, sao thủ đoạn lại lợi hại như thế?
Chốc lát, Trầm Đông Bằng bình phục tâm thần, cười nói: “Cậu em Diệp, thủ đoạn tốt đấy!”
Diệp Mặc nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Ông ta gieo gió gặt bão mà thôi!”
“Cũng đúng! Tự gây nghiệt, không thể sống!” Trầm Đông Bằng mỉm cười.
“Đúng rồi, nghe nói bên công ty sinh vật Thần Châu lại thành công mấy loại thuốc nữa à, lại chuẩn bị muốn thí nghiệm lâm sàng rồi à?” Hàn huyên được một lúc, thì ông ta lại nghĩ đến thứ gì nên lại hỏi, mặt mũi còn tràn đầy vẻ hưng phấn.
Công ty sinh vật Thần Châu này quả thật có chút thần kỳ!
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà hoàn thành hơn 10 loại thuốc, tuy rằng không phải thuốc mới nhưng cũng rất có giá trị, giá trị thị trường bây giờ đã tăng như điên, mắt thấy đã sắp sửa trở thành bá chủ y dược như Hằng Thụy tiếp theo rồi!
Bây giờ còn chưa lên sàn mà đã được đánh giá giá trị hơn 50 tỷ rồi!
Chờ ngày lên sàn, thì vài trăm tỷ là quá đơn giản.
Dù sao, đây cũng chính là khoac học kỹ thuật có tính thực dụng!
Trong tay nắm chặt độc quyền của một loại thuốc mới thôi cũng đã đủ để cười ngạo toàn bộ thị trường tư bản rồi.
Diệp Mặc cười nói: “Đúng thế! Rất nhiều hạng mục cũ đã thành công, gần đây lại mở hơn 20 hạng mục mới, trong đó cũng có vài loại thuốc mới!”
“Nhiều như vậy sao?” Trầm Đông Bằng hơi giật mình, ông ta đẩy kính mắt rồi khẽ cau mày.
Nghiên cứu loại thuốc mới rất tốn tài nguyên và sức lực, động một tí là mấy năm, chục năm, mà tài nguyên thì lên đến tận trời, muốn nghiên cứu thành công một loại thôi cũng đã rất khó rồi, cùng một lúc làm mấy loại thì có vẻ như quá vội vàng rồi!
Diệp Mặc cười khẽ nói: “Không sao, tôi vẫn ném được, tài nguyên không đủ thì tôi lại ném thêm một chút.”
Trầm Đông Bằng trầm ngâm một lát rồi lại cười gượng, chứ không hỏi gì nữa.
Đúng là với thực lực của vị này thì có thể chịu đựng được.
Ông ta âm thầm thở dài: “Đúng là dám nghĩ dám làm!”
Tuy rằng vị này còn trẻ tuổi, nhưng lại rất can đảm, dám nghĩ dám làm, khiến cho ông ta thán phục không thôi.
Trầm Đông Bằng lại có chút kích động, có lẽ công ty sinh vật Thần Châu được vị này dẫn dắt thì sẽ có thể quật khởi, đi ra biên giới, sánh vai với những bá chủ toàn cầu như Pfizer. . .