Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 824 - Chương 824: Diệp Mặc: Bây Giờ Tôi Có Tư Cách Ngồi Đây Rồi Chứ!

Chương 824: Diệp Mặc: Bây giờ tôi có tư cách ngồi đây rồi chứ! Chương 824: Diệp Mặc: Bây giờ tôi có tư cách ngồi đây rồi chứ!

Diệp Mặc đứng ở cửa phòng, mỉm cười đảo mắt nhìn qua từng người bọn họ.

Hắn quay người đóng cửa lại, rồi bước nhanh qua, kéo cái ghế bên cạnh rồi thản nhiên ngồi xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Gia Thụy.

Diệp Mặc đặt một phần văn kiện lên bàn, rồi giương mắt nhìn đối phương với vẻ như cười như không.

“Cậu. . . cậu làm cái gì vậy?” Trịnh Gia Thụy sửng sốt một chút, sắc mặt trầm xuống, quát lên: “Tôi bảo cậu ra ngoài rồi cơ mà? Câu không nghe thấy sao? Cậu là cái thá gì mà dám ngồi ở chỗ này!”

Tào Bình cũng vênh mặt lên, phẫn nộ quát: “Cút nhanh lên!”

Chỉ là một nhân viên nhỏ mà dám thể hiện ra thái độ như vậy, người có thể ngồi trước mặt bọn họ, có tư cách khảo hạc bọn họ, đều phải là các nhân vật cấp bậc đối tác của tư bản Thanh Sam.

Diệp Mặc ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía ông ta.

Hắn đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám người, trầm giọng quát nhẹ: “Ngại quá, quên chưa giới thiệu, bây giờ, tôi xin trịnh trọng giới thiệu một chút, tôi họ Diệp, tên Mặc, là đối tác cấp cao mới của tư bản Thanh Sam!”

Giọng nói của Diệp Mặc trong sáng, âm vang hữu lực, giống như một thanh búa tạ gõ mạnh vào lòng của mọi người, gõ cho bọn họ choáng váng đầu óc, tâm thần ông ông, cả người đều ngây dại.

Bọn họ kinh hãi trợn tròn mắt lên, cũng không dám tin.

Nhất là Trịnh Gia Thụy thì vì chấn động đến cực hạn nên gương mặt của anh ta có chút méo mó, đôi mắt thì trợn tròn như chuông đồng.

Anh ta làm sao cũng không thể tin nổi, tên nhãi trước mặt này lại chính là đối tác cấp cao của tư bản Thanh Sam!

Ý nghĩ của hai chữ cấp cao này hoàn toàn không tầm thường, địa vị và quyền lực còn lớn hơn cả ông chủ Lý ban nãy, dường như đã cùng một đẳng cấp với ông chủ Trầm kia rồi.

Chuyện này. . . có thể sao?

Chỉ bằng tên nhãi này thì nào có tư cách này chứ?

Sau đó, cơ thể Trịnh Gia Thụy run rẩy, trong lòng dâng lên một trận sợ hãi, sắc mặt thì đã trắng bệch.

Người này có thể trở thành đối tác cấp cao thì chứng tỏ địa vị và thân phận phải vô cùng kinh khủng, mà anh ta, lại đi trêu chọc một nhân vật như vậy, ban nãy, chính bản thân anh ta còn chế giễu người này ở ngay trước mặt luôn.

Vừa xong, chính bản thân anh ta vẫn còn giễu cợt người này.

Xong!

Khảo hạch còn chưa bắt đầu thì anh ta đã thất bại rồi, khẳng định là không còn hy vọng đầu tư bỏ vốn rồi, thậm chí, anh ta còn lo lắng sau khi trở về, mình có thể bị trả thù hay không, công ty mình có khả năng sắp xong đời rồi.

Với thân phận, địa vị và thực lực của người này thì đối phó với anh ta là chuyện quá đơn giản!

Tay chân Trịnh Gia Thụy run rẩy, trong lòng thì cực kỳ hối hận, lại càng cảm thấy mình đáng cười.

Anh ta mới chỉ có một chút xíu thành tựu mà đã cuồng vọng và tự đại như vậy rồi, bây giờ thì hay rồi, chọc phải một nhân vật lớn như vậy, đại họa lâm đầu rồi.

Ừng ực!

Mấy người Tào Bình ở một bên cũng nuốt một ngụm nước bọt, tâm thần của bọn họ cũng run rẩy không ngừng.

Đối tác cao cấp?

Vị này. . . đến cùng là có lai lịch gì chứ!

Bọn họ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Diệp Mặc nhìn thấy đám người này biểu hiện như vậy thì khẽ lắc đầu, lộ ra mấy phần khinh thường.

Hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn mấy người, quát nhé: “Hiện giờ, tôi có tư cách ngồi đây rồi chứ!”

Ừng ực!

Mấy người lại nuốt một ngụm nước bọt, cả đám đều không dám lên tiếng.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, hắn lật văn kiện trong tay ra xem một chút, rồi lại nhìn về phía Trịnh Gia Thụy kia.

Trịnh Gia Thụy vừa chạm vào ánh mắt của Diệp Mặc thì lập tức run rẩy, rồi vội vàng cúi đầu xuống.

Anh ta căn bản không dám nhìn thẳng vào đối phương, rõ ràng người này còn rất trẻ tuổi, nhưng khí thế ở trên người lại rất kinh khủng, nhất là ánh mắt sáng rực bức người kia, khiến cho anh ta có chút kinh hồn bạt vía.

Mình. . . trêu chọc phải nhân vật nào thế này!

Trịnh Gia Thụy âm thầm hối hận!

Diệp Mặc khép văn kiện lại, thản nhiên nói: “Ông chủ Trịnh, tôi đã xem qua tài liệu liên quan đến công ty của anh rồi, đúng là không tệ, nếu là người khác thì có lẽ sẽ được phê duyệt, nhưng tiếc là. . . biểu hiện ban nãy của anh khiến cho tôi rất thất vọng, tính cách của anh khiến cho tôi rất khó để tin rằng anh có thể đem công ty phát triển, cho nên, xin lỗi!”

“Tư bản Thanh Sam sẽ không đầu tư một đồng tiền nào cho anh, trùng hợp rằng, tôi cũng biết không ít người trong giới đầu tư, tôi nghĩ bọn họ cũng sẽ không đầu tư cho anh một đồng nào đâu.”

Trịnh Gia Thụy nghe xong thì toàn thân run lên, sắc mặt như tro tàn.

“A! Còn nữa, ông chủ Tào, tôi cũng đã tìm hiểu qua về tình hình của công ty ông, thời gian gần đây có vẻ không tốt lắm nhỉ! Đốt nhiều tiền như vậy mà hiệu suất vẫn cứ bình thường, tôi sẽ thương lượng với Lão Trầm về chuyện rút vốn đầu tư.”

Diệp Mặc nói xong thì thản nhiên nhìn về phía Tào Bình.

Tào Bình run lên, suýt nữa thì sợ đến mức tê liệt, ông ta vội vàng, kinh hoảng đứng lên, cầu khẩn nói: “Không. . .không thể như vậy! Diệp. . .Diệp tiên sinh, ngài hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ thành công!”

Diệp Mặc chỉ lạnh lùng nhìn ông ta một cái chứ không lên tiếng, hắn trực tiếp đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Rầm!

Cửa phòng đóng sầm lại.

Tào Bình đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, bịch một tiếng, rồi ngã ngồi xuống đất, cả người giống như đã mất hồn, cũng không còn dáng vẻ hăng hái như khi vừa đến.

Bây giờ mà bị rút vốn đầu tư thì công ty của ông ta phải chết là cái chắc!

Trong nháy mắt, ông ta đã từ thiên đường rơi vào địa ngục.

Mấy người còn lại nhìn thấy dáng vẻ này của hai người thì chỉ cảm thấy tê dại da đầu, trong lòng bọn họ bắt đầu lo sợ bất an.

Hai người này đã xong đời, như vậy, bọn họ cũng sắp sửa đại họa lâm đầu rồi.

Bình Luận (0)
Comment