“Thả lỏng một chút!” Tào Bình nhìn Trịnh Gia Thụy một cái rồi cười nói, ông ta còn vỗ vỗ bờ vai Trịnh Gia Thụy, ra hiệu cho anh ta không cần khẩn trương.
Đoàn người đi vào hỏi tiếp tân một chút, thì có người đã mời bọn họ đi đến một gian phòng họp.
“Mấy vị, mời đi bên này!”
Đợi một lát, có người đi vào phòng, rồi cất tiếng chào hỏi Tào Bình.
“Ông chủ Tào!”
Tào Bình vội vàng đứng lên, chạy chậm qua bên đó, rồi nhiệt tình bắt tay với người đến: “Ông chủ Lý!”
Vị ông chủ Lý này là một trong những đối tác của tư bản Thanh Sam, cũng là người mà bọn họ muốn gặp mặt hôm nay.
Trịnh Gia Thụy cũng đứng dậy, cuống quít đi theo, còn khom người, cung kính chào một tiếng: “Ông chủ Lý!” Khi ngẩng đầu lên thì trên mặt liền lộ ra vẻ lấy lòng.
Anh ta phải cho vị này một cái ấn tượng tốt, như vậy thì lát nữa sẽ thuận lợi hơn một ít.
“Ông chủ Lý ngồi đi! Vậy chúng tôi ra ngoài trước nhé!” Tào Bình chào hỏi xong thì liền muốn đi ra ngoài.
“Ấy! Không cần đâu!” Ông chủ Lý kia mỉm cười, khoát tay nói: “Hôm nay không phải tôi đến khảo hạch, mà là người khác rồi.”
“A?”
Chốc lát, sắc mặt của Tào Bình và cả Trịnh Gia Thụy đều cứng đờ, mặt đầy mờ mịt.
Chẳng phải nói vị này phụ trách sao? Tại sao bỗng nhiên đổi người rồi?
Tào Bình nói với vẻ nghi ngờ: “Là . . .là ai vậy? Lẽ nào. . . là ông chủ Trầm?”
Ông ta cảm thấy không có khả năng lắm, với quy mô của công ty khoa học kỹ thuật Linh Thú thì đâu cần một nhân vật lớn như ông chủ Trầm đến chứ!
Ông chủ Lý kia lại cười nói: “Không phải là Lão Trầm, mà là một người mới đến, anh ta nói rằng muốn thử xem, cho nên chúng tôi liền để anh ta phụ trách vụ này!”
“Chuyện này. . .” Tào Bình hơi giật mình, cũng có chút gấp gáp.
Đổi một cái người mới? Vậy còn có thể chót lọt sao?
Trịnh Gia Thụy ở một bên cũng khẩn trương.
Ông chủ Lý kia lại cười nói: “Yên tâm đi, người mới nên tiêu chuẩn và các thứ khác đều sẽ dễ nói chuyện hơn.”
Vị người mới này còn hết sức trẻ tuổi, dáng vẻ cũng rất ôn hòa, rõ ràng rễ nói chuyện hơn mấy lão già như ông ta nhiều.
“Chuyện này. . .cũng đúng!”
Mấy người Tào Bình hơi ngơ ngác một chút rồi lại gật đầu, cũng buông lỏng hơn.
“Cậu ngồi trước đi, lát nữa anh ta sẽ qua đây!”
Ông chủ Lý mỉm cười với Trịnh Gia Thụy, lại hàn huyên vài câu với Tào Bình, sau đó mới đi ra ngoài.
Trịnh Gia Thụy ngồi xuống, hít một hơi thật sau, thần sắc có chút lo lắng không yên.
“Không sao đâu! Ông chủ Lý đã nói rồi, người mới dễ nói chuyện hơn, không có vấn đề gì đâu!” Tào Bình cười với Trịnh Gia Thụy một cái.
“Ừm!” Trịnh Gia Thụy gật đầu, rất nhanh, anh ta đã buông lỏng xuống, còn nở nụ cười với mọi người.
Một lát sau, bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào, rất nhanh đã đến cửa.
Tất cả mọi người trong phòng đều hiện lên vẻ nghiêm túc.
Trịnh Gia Thụy vội vàng ngồi thẳng lưng, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng nhiệt tình.
Két két!
Ngay sau đó, một bóng người đẩy cửa bước vào.
Trịnh Gia Thụy tập trung nhìn vào, nụ cười trên mặt lập tức đọng lại, cả người cũng ngây ra như phỗng.
Trịnh Gia Thụy bật thốt lên một câu: “Cậu . . . “ Hai mắt anh ta trợn trừng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Giờ phút này, người vừa đẩy cửa bước vào lại chính là tên nhãi vừa bị anh ta chế nhạo kia!
Tại sao tên nhãi này lại xuất hiện ở đây?
Nơi này chính là tư bản Thanh Sam cơ mà!
Chẳng lẽ tên nhãi này làm việc ở đây?
Trịnh Gia Thụy nghĩ đến đây thì tâm thần cũng hòa hoãn xuống.
Tuy rằng chuyện này khiến cho người ta rất giật mình vì trùng hợp, nhưng cũng không phải là không được, xem ra tên nhãi này cũng có chút năng lực, người có thể làm việc trong tư bản Thanh Sam đều là người rất có năng lực.
Chẳng qua là, cũng chỉ thế thôi.
Coi như có năng lực đến đâu thì cũng vẫn là làm thuê, làm sao có thể so sánh với một ông chủ tự lập nghiệp như mình được.
Mà với tuổi tác của tên nhãi này, thì chắc là vừa mới vào làm thôi, cũng không có tư lịch gì, hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh ta chút nào.
“Tại sao lại là người này?”
“Tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?”
Mấy người Tào Bình cũng kêu lên đầy kinh ngạc, có chút không dám tin tưởng.
“Trịnh Gia Thụy quay người, nhỏ giọng nói, giọng điệu còn có chút khinh thường: “Chắc là trùng hợp làm việc ở đây thôi!”
Sau đó, anh ta lại quay người nhìn về phía người thanh niên ở trước cửa, cười nói: “Vậy là cũng có thể chạm mặt, đúng là rất trùng hợp đấy! Cậu vào đây làm gì? Quét dọn vệ sinh à? Nơi này rất sạch sẽ, không cần quét dọn vệ sinh đâu, ra ngoài đi!”
Trịnh Gia Thụy nói xong còn phất phất tay, mặt mũi tràn đầy trêu tức.
Trong giọng nói còn mang theo vài phần giễu cợt và xem thường.
Mấy người Tào Bình cũng phản ứng kịp, nghe thấy Trịnh Gia Thụy nói thì đều cười rống lên.
Gia Thụy đang mắng tên này chỉ xứng quét dọn vệ sinh ở chỗ này thôi!
Có điều, bọn họ cũng không chế tiếng cười của mình chứ không dám cười quá to, dù sao nơi này vẫn là tư bản Thanh Sam, mà người này lại là nhân viên ở đây, nếu như làm to chuyện thì sẽ không hay lắm.