Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 822 - Chương 822: Trịnh Gia Thụy: Tên Kia Cực Kỳ Nhát Gan!

Chương 822: Trịnh Gia Thụy: Tên kia cực kỳ nhát gan! Chương 822: Trịnh Gia Thụy: Tên kia cực kỳ nhát gan!

Khi đến gần, Trịnh Gia Thụy vênh mặt hô lên một tiếng: “Này!”

Dáng vẻ nhíu mày của anh ta giống như đang rất đắc ý.

Diệp Mặc quay người liếc mặt nhìn Trịnh Gia Thụy.

Hắn cũng nhìn thấy người này trong nhà hàng.

Diệp Mặc thản nhiên nói: “Chuyện gì?”

“Tôi thấy cậu và bà chủ Tần . . . có quan hệ không tệ nhỉ!” Trịnh Gia Thụy nheo mắt lại để đánh giá gương mặt này ở khoảng cách gần, trong lòng anh ta lại càng ghen ghét hơn vài phần.

“Cũng tạm!” Diệp Mặc gật đầu: “Anh là. . .?”

Trịnh Gia Thụy lườm qua, nói: “Tôi Trịnh Gia Thụy, là bạn học cũ của Tần Nhã, đây là danh thiếp của tôi!”

Cũng tạm?

Mắt anh ta không mù, dáng vẻ thân mật nhiệt tình như thế mà chỉ gọi là cũng tạm?

Trịnh Gia Thụy nói xong thì móc một tấm danh thiếp từ trong túi quần ra, rồi dùng hai ngón tay kẹp lấy, đưa qua.

Diệp Mặc tiếp nhận, nhìn lướt qua, rồi lẩm bẩm: “Công ty khoa học kỹ thuật Linh Thú?”

Trịnh Gia Thụy nhất thời mỉm cười, còn chỉnh sửa quần áo, lộ ra vẻ tự đắc.

“Tôi thấy cậu chỉ nhỏ hơn tôi vài tuổi thôi nhỉ! Thế mà đã có con rồi à! Chà chà! Rất nhanh đấy! Người như cậu không thích hợp với bà chủ Tần đâu! Nếu như cậu biết điều thì sau này cách xa cô ấy ra, cũng đừng đến đây nữa!”

“Cậu cũng không nhìn lại bản thân mình đi, trên người còn có một đôi vướng víu mà cũng xứng với cô ấy sao!”

Trịnh Gia Thụy nói xong còn đi qua ôm vai Diệp Mặc.

Hơi thở của anh ta tràn đầy mùi rượu.

Diệp Mặc nhướn mày, lộ ra vài phần chán ghét.

Mùi trên người tên này thật sự quá buồn nôn.

Mùi nước hoa đậm đặc, trộn lẫn với mùi thuốc lá và rượu khiến cho Diệp Mặc cảm thấy rất gay mũi.

“Người trẻ tuổi, phải tự biết thực lực và thân phận của mình, phụ nữ không nên chạm vào thì đừng có chạm!” Trịnh Gia Thụy dí sát mặt, dùng âm thanh lạnh lùng nói, trong nói nói lại còn mang giọng điệu cao cao tại thượng.

“Hôm nay tôi chỉ nói đến đây thôi, đi nhé!” Trịnh Gia Thụy lại cười một tiếng, rồi dùng sức vỗ mạnh vai của Diệp Mặc, sau đó mới quay người rời đi.

Diệp Mặc quay đầu nhìn Trịnh Gia Thụy, ánh mắt đã có chút lạnh lẽo.

“Thằng nhãi kia cực kỳ nhát gan! Tôi dạy dỗ vài câu mà tên đó còn không dám lên tiếng, chắc mọi người cũng thấy đúng không! Đúng là tên nhát cáy, cười chết mất! Tên đó còn không dám động đậy luôn, khẳng định là bị tôi dọa sợ!” Trịnh Gia Thụy đi về phía mấy người bạn của mình rồi cất tiếng cười to, lại còn bắt đầu nói khoác.

“Ha ha!” Mấy người Tào Bình cũng cười rộ lên.

Bọn họ cũng nhìn thấy một màn vừa rồi, Gia Thụy đưa một cái danh thiếp qua, thì tên kia không dám rên lên một tiếng, mặc cho Gia Thụy dạy dỗ.

Chuyện này cũng rất bình thường, một người bình thường làm gì có gan để đối đầu với ông chủ của một công ty chứ!

Coi như tên kia không phục, thì cũng chỉ biết nín trong lòng chứ không dám nói ra mặt, chỉ có thể nén giận mà thôi.

“Gia Thụy! Loại ranh con này thì chỉ cần hù dọa vài câu, là đảm bảo ngoan ngoãn ngay!” Tào Bình cười to, liếc mắt nhìn về phía bên kia một chút, còn lộ ra vài phần giễu cợt.

“Ha ha! Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến tên đó nữa! Bây giờ cũng một giờ hơn rồi, qua bên kia cũng là hai giờ rồi, vẫn còn kịp!” Trịnh Gia Thụy cười nói: “Sếp Tào này, lần này phải thành công đấy nhé, nếu như có thể thuận lợi kéo đầu tư bỏ vốn thì tôi sẽ tạ ơn anh rất nhiều đấy!”

Tào Bình vỗ ngực, cười nói: “Yên tâm đi, tôi đã nói chuyện với tư bản Thanh Sam rồi, bọn họ cũng đã điều tra công ty của cậu rồi, cũng cảm thấy phù hợp với tiêu chuẩn của họ, cho nên nói rằng có thể đầu tư, chỉ cần cậu biểu hiện tốt một chút thì sẽ không có vấn đề.”

“Được! Rất tốt!” Trịnh Gia Thụy cười to.

Sau đó, anh ta lại chỉnh sửa cà vạt, rồi ưỡn ngực lên.

Đối với các công ty mà nói, thì quá trình đầu tư bỏ vốn này hết sức quan trọng, nếu như được đầu tư, thì công ty sẽ có thể tiếp tục mở rộng, phát triển mạnh mẽ, nhưng nếu như không cầm được tiền, vậy thì khó rồi, lúc đó sẽ bị đối thủ cạnh tranh vượt mặt, cuối cùng sẽ không chạy khỏi vận mệnh bị sát nhập, thôn tính và thu mua.

“Đi thôi!”

Một đoàn người vừa cười nói vừa đi về phía bãi đỗ xe.

Lúc này, có một chiếc xe dừng lại trước mặt Diệp Mặc.

Diệp Mặc ngồi vào xe rồi thản nhiên nói: “Đi tòa nhà Hoa Mậu!”

Nửa tiếng sau, xe đã đến mục đích.

Diệp Mặc mang hai đứa bé xuống xe rồi đi lên trên.

Khoảng tầm 10 phút sau, mấy chiếc xe cũng đến bên này, đoàn người Trịnh Gia Thụy bước xuống xe rồi cũng đi lên trên.

Cửa thang máy vừa mở ra, bọn họ liền nhìn thấy vài cái chữ Tư bản Thanh Sam to đùng.

“Đến rồi!”

Trịnh Gia Thụy siết tay vì cảm thấy hơi khẩn trương, dù anh ta đã dốc sức lập nghiệp lâu như vậy, nhưng mỗi lần gặp người đầu tư thì vẫn sẽ hơi khẩn trương, có những lúc, chỉ một câu nói của người đầu tư cũng có thể quyết định sống chết của một doanh nghiệp như anh ta rồi.

Nhất là tư bản Thanh Sam trước mắt này lại là một quỹ đầu tư lớn nhất trong nước, tiêu chuẩn của bọn họ tất nhiên cũng rất cao, cho nên trong lòng anh ta cũng hơi lo lắng không yên.

Bình Luận (0)
Comment