Nàng đóng cửa lại thì hơi nhíu mày.
Nếu như chỉ là bữa tiệc bình thường thì tất nhiên nàng sẽ đồng ý ngồi xuống uống vài ly, nhưng một bàn này toàn đàn ông, mà cũng không phải nàng không hiểu ánh mắt của bọn họ là có ý gì, nàng cũng không biết bị đám đàn ông này chiếm tiện nghi của mình.
Còn cả Trịnh Gia Thụy kia nữa, ra vẻ như rất thân thiết với mình vậy, còn mấy lần muốn đưa tay kéo nàng, may mà bị nàng tránh thoát.
Còn cả thần sắc tràn đầy khoe khoang, ra vẻ như bản thân rất đáng gờm kia nữa, đúng thật là quá tự đại.
“Chậc chậc!” Tần Nhã chậc chậc hai tiếng rồi lắc đầu rời đi.
Trong gian phòng, Trịnh Gia Thụy nhướn mày nhìn về phía cửa, sắc mặt đã hơi âm trầm.
Tần Nhã này chỉ uống vài chén rồi trực tiếp rời đi, đúng là quá không nể mặt mình rồi, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của cô ta thì dường như không coi trọng anh ta chút nào, điều này khiến cho đáy lòng của anh ta rất không thoải mái.
“Bà chủ Tần này cũng kiêu ngạo đấy nhỉ!”
Một đám đàn ông đều nhìn về phía cửa phòng, sắc mặt đều không được tự nhiên lắm.
Đổi lại là bất kỳ ông chủ của một nhà hàng nào nhìn thấy bọn họ thì đều sẽ khách khí, và vô cùng nhiệt tình, nhưng bà chủ ở đây còn không thèm ngồi xuống, mà chỉ tùy tiện uống vài ly rồi liền rời đi, không cho đám người bọn họ chút mặt mũi nào!
“Ha ha! Nói không chừng người ta là tiểu tam cũng nên! Sau lưng có nhân vật ghê gớm, cho nên xem thường đám người chúng ta là phải!”
“Tôi thấy cũng đúng đấy, bằng không thì sao cô ta có thẻ mở một nhà hàng như vậy ở một nơi phồn hoa như thế này chứu? Nhà hàng này phải đầu tư mấy chục triệu là ít!”
Đám người bắt đầu nghị luận, thình thoảng còn cười rống lên, trong mắt đều có vài phần khinh miệt.
“Dáng người của cô ta ngon nhỉ! Nhất là cặp chân kia mà kẹp thì chắc là phải gãy eo mất. . .”
“Ha ha!”
Trò chuyện một chút thì đề tài cũng bắt đầu không chịu nổi.
Trịnh Gia Thụy nghe thấy thế thì chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nên nuốt một ngụm nước bọt.
Tất nhiên là trong lòng anh ta cũng có chút ý nghĩ với người bạn học cũ xinh đẹp bực này, hôm nay đến nơi này cũng là muốn gặp Tần Nhã để ôn lại chuyện xưa, thuận tiện khoe khoang thành tựu của mình ở trước mặt Tần Nhã.
Trịnh Gia Thụy còn tưởng tượng ra sẽ phát sinh chút gì đó, nhưng kết quả là cái gì cũng không có, dường như đối phương còn coi thường anh ta.
Trịnh Gia Thụy cắn răng một cái, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
“Đi vệ sinh đã!”
Uống rượu nhiều, nên cũng cần giải quyết, Trịnh Gia Thụy liền đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Khi đi vệ sinh xong, anh ta định trở về phòng mình, bỗng nhiên, anh ta nhìn thấy hai bóng người ở hành lang, một người trong đó chính là Tần Nhã, co ta đang đứng nói chuyện với một người đàn ông ở đó.
Trên gương mặt xinh đẹp long lanh kia lộ ra vẻ nhiệt tình mà anh ta chưa từng thấy, còn cả thái độ thân mật kia nữa.
Trịnh Gia Thụy chau mày, sắc mặt lại trầm xuống.
Anh ta nheo mắt nhìn về phía người đàn ông kia, sau khi thấy rõ thì lại hơi giật mình, người kia. . . cũng quá đẹp trai rồi đấy!
Sai khi lấy lại tinh thần, Trịnh Gia Thụy siết chặt nắm đấm, sắc mặt trướng đến mức tái nhợt.
Chẳng trách Tần Nhã lại không thèm ngó đến mình, liền ngồi cũng không ngồi, thì ra là vì người này!
Chỉ bằng tên này mà cũng quan trọng hơn mình và đám người sếp Tào kia sao?
Chẳng phải chỉ hơi đẹp trai thôi sao!
Đúng là đàn bà. . . quá nông cạn!
Trịnh Gia Thụy hừ một tiếng, trong lòng thì không ngừng mắng.
Anh ta đứng nhìn một lúc lâu, còn thấy dáng vẻ thân mật của họ khi Tần Nhã vươn tay giúp người kia phủi bịu trên bả vai, khiến cho anh ta càng thêm giận dữ.
“Mẹ nó!”
Trịnh Gia Thụy nhỏ gióng mắng một câu, không muốn nhìn tiếp nên quay người đi về gian phòng, rồi đóng sầm cửa lại.
Mấy người Tào Bình vẫy tay với anh ta, nhiệt liệt nói: “Về rồi à! Tiếp tục uống thôi!”
Trịnh Gia Thụy trở về chỗ ngồi, thì cắm đầu uống một chén, sau đó lại kể chuyện mình vừa nhìn thấy cho mọi người nghe.
“Ah! Đàn bà mà, đều thich trai đẹp thôi!”
“Loại đàn bà này thì có gì hay mà phải nghĩ, nào, uống tiếp!”
Đám người trên bàn lại nói vài câu, rồi tiếp tục uống rượu.
Chờ cơm nước xong xuôi thì gọi thanh toán, sau đó bọn họ cùng nhau đi xuống.
Vừa đi ra ngoài, ánh mắt của Trịnh Gia Thụy bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người, anh ta ngơ ngác một chút rồi nhỏ giọng kêu lên: “Lại là tên kia!”
Người đang đứng trước chiếc xe dành cho trẻ sơ sinh ở trước giao lộ chính là người đàn ông anh ta vừa nhìn thấy ở bên trong.
“Hoắc! Quả nhiên là đẹp trai!”
Mấy người Tào Bình cũng nhìn qua, rồi cũng hơi kinh hãi.
Một người kinh ngạc nói: “Có con rồi, hay là chồng của bà chủ Tần nhỉ?”
Trịnh Gia Thụy lắc đầu, quả quyết nói: “Không thể nào! Tôi chưa nghe nói cô ta kết hôn!”
Tuy rằng không có liên hệ gì, nhưng nếu như Tần Nhã kết hôn hoặc sinh con, thì nhất định sẽ có tin tức truyền đến tai của anh ta, cho nên, chắc chắn đây không phải là chồng của Tần Nhã.
Trịnh Gia Thụy trầm ngâm một lát, hừ một tiếng rồi cất bước đi qua.