Trịnh Gia Thụy nhiệt tình tán dương: “Tôi nghe người khác nói nhà hàng này là do cô mở, cho nên mới qua đây, tôi không ngờ cô có thể mở một nhà hàng như thế này đấy, đúng là không tầm thường, lợi hại, lợi hại!”
“Cũng bình thường mà!” Tần Nhã mỉm cười.
Có một người ở phía sau cười nói: “Ấy! Bà chủ khiêm tốn rồi! Tôi có nghe nói nhà hàng này là nhà hàng nổi tiếng nhất Đế Kinh bây giờ, cũng là nhà hàng cao cấp nhất, đây mà còn không lợi hại sao! Tôi cũng đã từng đến đây mấy lần, những tiếc nuối là vẫn chưa được gặp bà chủ Tần!” Người này khá gầy gò, còn mang theo một cặp kính đen, trông khá nhã nhặn.
Ông ta lại quay sang cười nói với Trịnh Gia Thụy: “Gia Thụy, hôm nay phải nhờ phúc của cậu nên tôi mới có thể nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như bà chủ Tần đấy!”
“Ha ha!” Trịnh Gia Thụy cười to, “Nào nào, qua đây ngồi đi! Chúng ta làm vài chén, không có vấn đề gì chứ!”
“Không có vấn đề!” Tần Nhã mỉm cười đi qua, nàng còn cầm một cái chén rượu không, “Uống vài chén thì không có vấn đề, nhưng ngồi thì không cần đâu, tôi còn đang có chút chuyện! Nhiều khách nên cũng phải xã giao nhiều! Uống nơi này một chút, còn phải qua mấy phòng khác uống nữa.”
Sắc mặt Trịnh Gia Thụy cứng đờ, trong lòng đã có chút không vui.
Nói thế nào thì anh ta cũng là bạn cũ, anh ta còn tự nhận rằng, mị lực của mình cũng khá cao, mà bây giờ sự nghiệp của anh ta cũng có thành tựu rồi, làm sao vị này lại không thèm nể mặt, không thèm nhiệt tình với anh ta một chút, mà chỉ coi anh ta như những vị khách bình thường khác.
Trịnh Gia Thụy nhíu mày, đáy lòng cảm thấy không dễ chịu lắm, cảm thấy mình mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè.
Ban nãy, chính anh ta đã mở miệng khoe khoang rằng, mình có quan hệ rất tốt với vị này.
Rất nhanh, Trịnh Gia Thụy lại lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình nói: “Ấy ấy! Chúng ta quan hệ thế nào chứ, đều là bạn học cũ mà, chẳng mấy khi gặp được nhau, sao không ngồi đây ôn chuyện một chút chứ! Cô ngồi đây đi, tôi sẽ giới thiệu mấy vị này cho cô!”
“Mấy người bạn này của tôi đều là người có thân phận không tầm thường đâu đấy!” Trịnh Gia Thụy nói với giọng điệu khoe khoang.
Bạn bè anh ta không tầm thường, thì tự nhiên anh ta cũng không tầm thường rồi.
Tần Nhã cũng không ngồi xuống, mà chỉ cầm chén rượu trên tay, ánh mắt đảo qua mấy người trên bàn, cười khẽ nói: “Ồ? Vậy sao? Mấy vị đều làm gì nha? Còn cả bạn học Trịnh nữa, dạo này làm gì nha?”
Dáng vẻ của nàng rất đoan trang và hào phóng, trên mặt có nụ cười khách sao, tuy rằng nhiệt tình, nhưng vẫn giữ vài phần khoảng cách đúng mực.
“Tôi à, chỉ mở một nhà công ty thôi, cũng tạm được!” Trịnh Gia Thụy cười to, trong giọng nói không che giấu được vẻ khoe khoang và đắc ý.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta đâm đầu vào làn sóng lập nghiệp internet, sau nhiều năm phấn đầu thì cuối cùng sự nghiệp cũng có chút thành tựu, trở thành nhân sĩ thành công trong mắt người khác, cho nên tự nhiên muốn khoe khoang một chút, nhất là ở trước mặt một vị bạn học cũ xinh đẹp như vậy.
“Cô đã nghe qua công ty khoa học kỹ thuật Linh Thú chưa? Chính là của tôi. . .” Sau đó, Trịnh Gia Thụy lại rất tự hào mà nói ra tên công ty mình.
Trịnh Gia Thụy còn tưởng rằng, Tần Nhã sẽ nói mình đã nghe qua danh tiếng của công ty, còn lộ ra vài phận sợ hãi thán phục và vẻ sùng bái, để cho anh ta thỏa mãn lòng hư vinh của mình một chút, nhưng, điều khiến anh ta ngoài ý muốn chính là, Tần Nhã chỉ hơi nhíu mày mà thôi, hiển nhiên là chưa từng nghe qua rồi.
Sắc mặt của Tần Nhã cũng rất bình thản, chẳng có chút gợn sóng nào.
Trịnh Gia Thụy ngơ ngác một chút, sau đó lại cảm thấy hơi xấu hổ, đấy lòng càng có chút không thoái mái.
Anh ta cảm thấy, bản thân mình bị coi thường.
Tuy rằng người bạn học cũ này mở một nhà hàng rất có tiếng tăm, nhưng luận địa vị và tài sản thì còn lâu mới bằng chủ của một công ty khoa học kỹ thuật như anh ta.
Trịnh Gia Thụy đè xuống nỗi không vui trong lòng, rồi chỉ vào người đàn ông gầy gò sau lưng, giới thiệu: “Vị nào là tổng giám đốc Tào, công ty có quy mô lớn hơn tôi nhiều, sếp Tào này vô cùng lợi hại đấy!”
Tào Bình mỉm cười, ra vẻ như rất lạnh nhạt.
“Ừm!” Tần Nhã gật đầu cười thản nhiên.
“Vị này là sếp Lý. . .”
“Vị này là sếp Tiền. . .”
Rất nhanh, Trịnh Gia Thụy đã giới thiệu xong một vòng.
Tần Nhã vừa nghe, thỉnh thoảng lại khách sáo vài câu, nhưng tâm thần thì không có chút rung động nào, nàng đã gặp rất nhiều tổng giám đốc, chủ tịch, vân vân và mây mây, tuy rằng những người này có chút thân phận, nhưng trong mắt nàng thì vẫn chẳng tính là gì cả.
Trịnh Gia Thụy giới thiệu xong thì lại nhiệt tình chào mời: “Thế nào, tôi nói không sai chứ! Người ngồi ở đây đều là đại lão đấy! Nào ngồi xuống uống vài chén đi!”
Mấy người Tào Bình đều cười nói: “Đúng vậy! Bà chủ Tần ngồi một lát đi!”
Có phụ nữ xinh đẹp như bà chủ Tần này uống rượu cùng, thì bữa cơm này sẽ càng vui vẻ hơn một chút.
“Không được rồi!” Tần Nhã vẫn lắc đầu, cười nói: “Tôi mời mọi người mấy ly trước nhé, còn chai rượu này thì coi như tôi mời.”
Nàng cầm một chai rượu vang đỏ lên rót cho mình một ly, rồi giơ ly lên.
“Xin lỗi vì đã không tiếp được!”
Sau khi mời vài chén, Tần Nhã mỉm cười lễ phép rồi mới quay người đi ra ngoài.