“Diệp Mặc, anh đang bận rộn chuyện gì thế?”
Trước kia nhìn hai người này bán cơm chó thì cô còn biết điều tránh một chút, nhưng bây giờ đã chẳng buồn tránh, mà hai người này cũng sẽ không để ý đến cô.
Dương Mạn Ny lấy một cái kem trong tủ lạnh ra ăn.
Cô vẫn cảm thấy rất kỳ quái, ngày nào Diệp Mặc cũng đi sớm về trễ, không biết là bận rộn cái gì, công ty sinh vật Thần Châu là công ty chế thuốc cơ mà, lẽ nào Diệp Mặc lại còn có thể đi nghiên cứu ư?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì cô đã thấy buồn cười.
Tuy rằng Diệp Mặc rất thông minh, nhưng mà, nếu như muốn làm nghiên cứu thì còn kém xa, cho nên, đây là điều không thể!
“Có vài việc cần quản lý! Dạo này công ty cũng đang mở rộng, nên cần chiêu mộ rất nhiều người, còn cần mua thêm rất nhiều thiết bị. . .” Diệp Mặc nói vài câu hàm hồ cho qua, chứ cũng không tiện nói mình đi làm nghiên cứu, còn nghiên cứu, phát triển thành công mấy loại thuốc, sợ nói ra thì sẽ dọa hai cô gái mất.
“Ừm!” Dương Mạn Ny gật đầu, rồi một bên mút kem một bên đi vào phòng khách để chơi với hai đứa bé.
“Bọn tôi vẫn phải làm việc, còn có mấy game show…”
Lúc ăn cơm, Dương Mạn Ny nói đến chuyện công việc, còn nói qua về tình hình cơ thể của ông nội cô, ông đã khôi phục hoàn toàn, trạng thái tinh thần cũng khá tốt.
Buổi sáng, Diệp Mặc vẫn dậy sớm như cũ.
Hôm nay hắn không cần đi sinh vật Thần Châu, cho nên cũng nhàn hơn nhiều, Diệp Mặc ra ngoài tản bộ một vòng, vận động một chút rồi trở về nhà, hắn đi lên ôm hai đứa bé xuống rồi bắt đầu làm bữa sáng và thức ăn bổ sung.
Hơn 9 giờ, hai cô gái mới rời giường, ăn cơm xong thì Diệp Mặc tiễn hai cô đi làm.
“Em đi đây!”
Đến trước xe, Tô Ngọc Tình còn ôm Diệp Mặc một lúc, lại hôn lên môi Diệp Mặc một cái, sau đó mới cười khanh khách lên xe.
Diệp Mặc quay vào nhà thu thập một chút, rồi đẩy xe dành cho trẻ sơ sinh ra ngoài, hắn muốn dẫn bọn nhỏ đi dạo.
“Chúng ta ra ngoài chơi thôi!”
Thời tiết tháng sáng hơi nóng, cho nên hắn cho hai đứa bé mặc quần áo mát mẻ hơn.
Đi dạo một vòng thì trở về, Diệp Mặc gọi xe ra ngoài.
Hắn đi đến nhà hàng Nhã Yến.
Lâu lắm rồi không qua đó, nên muốn đến xem một chút.
Diệp Mặc đến nhà hàng thì đã là 11 giờ hơn, bên trong đại sảnh đã có rất nhiều người, và cũng hơi náo nhiệt.
Diệp Mặc đi đến văn phòng gặp Tần Nhã.
“Để dì ôm một lát nào!” Tần Nhã cười đi qua ôm hai đứa bé.
Sau đó, nàng lại nói đến tình trạng gần đây của nhà hàng.
“Kinh doanh khá tốt, dù sao ngày nào cũng full khách, cũng đã được bình chọn Hắc Trân Châu 3 sao! Tiếp đó, chúng ta cần tranh giành Michelin, nếu như được cái ba sao nữa thì càng tốt!”
“Rất tốt!” Diệp Mặc mỉm ucoiwf.
Hai cái ba sao là chuyện trong dự liệu, cho nên cũng không có gì kỳ lạ.
Hàn huyên được một lúc, Tần Nhã nhớ đến thứ gì đó, chợt hỏi thăm: “À đúng rồi, Tư Tuyền đã về bên này, nhà Tư Tuyền có chút chuyện nên gần đây em ấy vẫn luôn ở Đế Kinh, anh có muốn. . .”
“Ừ! Cũng được!” Diệp Mặc gật đầu.
Lần gần đây nhất hắn làm cơm cho Kỷ tiểu thư là hơn 20 ngày trước, nếu như bây giờ cô ấy cũng ở Đế Kinh, thì không bằng làm cho cô ấy một bữa ở đây cũng được.
Tần Nhã nghe xong thì lại cười.
Cũng chỉ có Tư Tuyền mới nhận được đãi ngộ này, mới khiến cho vị này đích thân xuống bếp, lát nữa mình cũng có thể thơm lây rồi.
“Vậy để tôi liên hệ với Tư Tuyền!” Tần Nhã cầm điện thoại di động lên để gửi tin nhắn.
Diệp Mặc đứng lên nói: “Tôi qua phòng bếp xem có nguyên liệu gì, rồi lại nghĩ xem làm món gì!”
Tần Nhã cười nói: “Rất nhiều, cái gì cũng có!”
Nàng ở lại văn phòng để chiếu cố hai đứa bé.
Khoảng tầm nửa tiếng sau thì Tư Tuyền đã đến, Tần Nhã đứng dậy, mang hai đứa bé đi đến một gian phòng Vip.
“Bà chủ!”
Tần Nhã vốn định ở lại đây để thưởng thức tay nghề của Diệp tiên sinh, nhưng mà một lát sau, có nhân viên phục vụ gõ cửa tiến vào, nói rằng có khách tìm nàng, khiến cho nàng rất bất đắc dĩ.
Rất nhiều khách khứa ở đây đều là người có thân phận không tầm thường, cũng có rất nhiều bạn bè, sau khi đến đây thì đều mời nàng qua uống một chén.
“Là bạn học cũ! Chị phải qua bên kia một chút!” Tần Nhã cười khổ một tiếng, rồi đứng dậy nói với Kỷ Tư Tuyền: “Em . . . em trông hai đứa bé một chút nhé!”
“Được!” Kỷ Tư Tuyền nhìn thoáng qua hai đứa bé ở bên cạnh rồi gật đầu.
Nếu như chỉ trông một lúc thì chắc không sao.
Tần Nhã được nhân viên phục vụ dẫn đến một gian phòng, nàng đẩy cửa bước vào, chỉ thấy bên trong đã có không ít người, từng người đều ăn mặc âu phục giàu da.
Tần Nhã vừa tiến vào phòng, từng đôi mắt đều quét qua, còn mang theo những ánh sáng nóng bỏng.
“Chính là người này à?”
“Mọi người đều nói bà chủ ở đây rất xinh đẹp, quả nhiên là không sai!”
Bọn họ châu đầu ghé tai bàn luận.
Một người trong số đó mỉm cười đứng dậy, anh có thân hình cao lớn, mặc một bộ âu phục màu xanh da trời, ăn mặc khá chỉnh chu, tướng mạo cũng hơi đẹp trai.
Trên cổ tay còn có một khối đồng hồ vàng Rolex, còn đeo một cái thắt lưng Hermes.
Anh ta quay sang nói với bạn bè bên cạnh với giọng điệu khoe khoang: “Đúng là cô ấy! Cô ấy là bạn học đại học của tôi đấy!”
Sau đó, anh ta lại liếc mắt đánh giá Tần Nhã, trong mắt cũng lộ ra vài phần nóng rực.
Tuy rằng thời đại học Tần Nhã cũng rất xinh đẹp, nhưng bây giờ lại còn đẹp hơn mấy phần, cũng càng thành thục mê người hơn.
Anh ta đi qua, cười nói: “Tần Nhã, tôi là Trịnh Gia Thụy! Cô vẫn còn nhớ chứ!”
Tần Nhã quan sát người này một phen rồi mỉm cười gật đầu: “Nhớ chứ!”
Đúng là bạn học hồi đại học, nàng cũng có chút ấn tượng.