Chiều hôm nay, Diệp Mặc vừa rời khỏi phòng nghiên cứu liền nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thăng cấp đã hoàn thành!]
Diệp Mặc hơi ngơ ngác một chút.
Hôm nay vừa tròn 30 ngày, đúng là thời hạn cuối cùng.
Xem ra là trước đó hắn hiểu nhầm, hắn cứ tưởng là hạng mục thành công thì có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không ngờ là đến thời hạn, thì mới có thể phán định thành công hay không.
Thời gian trôi qua một tháng, công ty sinh vật Thần Châu đã thay đổi rất nhiều, tất cả các hạng mục cũ đều nghiên cứu thành công, lại mở thêm hơn 20 hạng mục mới, trong đó còn có mấy hạng mục nghiên cứu loại thuốc mới.
Nhân viên và quy mô sản xuất cũng lớn hơn rất nhiều, giá trị thị trường cũng tăng lên một bậc, đã cách xa khá năng phá sản, nên tất nhiên là cứu vãn thành công.
Sau đó, âm thanh của hệ thống lại vang lên.
[Đinh! Hệ thống đang lựa chọn phần thưởng. . . Chúc mừng ký chủ, nhận được quyền sở hữu tập đoàn điện tử Đông Đằng!]
“Tập đoàn điện tử Đông Đằng?”
Diệp Mặc khẽ giật mình.
Cái tên này có chút xa lạ.
Hắn lấy điện thoại di động ra để tìm hiểu một chút, thì ra đây là một tập đoàn chuyên môn làm các sản phẩm 3C có quy mô khá lớn, còn có liên quan đến sản xuất điện khí, màn hình. . . tuy rằng không tính là tập đoàn hàng đầu trong ngành, nhưng cũng có chút danh tiếng.
“Cũng không tệ!” Diệp Mặc gật đầu.
Chế thuốc, bất động sản, khách sạn, hàng không. . . hắn đã có rất nhiều công ty làm các ngành nghề rồi, tập đoàn điện tử Đông Đằng này lại là một ngành mới.
Phù!
Sau đó, Diệp Mặc ném chiếc áo khoác trắng qua một bên rồi thở phào một hơi.
Bảy tám ngày này hắn đều ngây người trong phòng nghiên cứu, cuối cùng thì bây giờ cũng có thể thở thào nhẹ nhõm, nghỉ ngơi rồi.
Diệp Mặc đi gặp Lâm Ích Phi một chút, rồi đi qua xem hai đứa bé.
Còn chưa đến cửa thì Diệp Mặc đã nghe thấy những âm thanh náo nhiệt ở trong phòng, có tiếng cười khanh khách của bọn nhỏ truyền ra nữa, khi đến gần thì Diệp Mặc thấy đội trưởng Đường cũng ở đây, nàng còn đang trêu đùa bé gái ở trong ngực, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo bình thường đã thay bằng vẻ tràn đầy ôn nhu, dịu dàng.
“Đội trưởng Đường!”
“A!”
Đường Nguyệt Dao nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp lập tức hơi đỏ lên.
Lại đụng trúng tên này rồi!
Chính miệng nàng đã nói chỉ thích trẻ con một chút xíu mà thôi, bây giờ lại bị nhìn thấy cảnh này, đây chẳng phải thành trò cười sao!
Đường Nguyệt Dao vội vàng đưa bé gái cho Trác Lâm ở bên cạnh.
Đường Nguyệt Dao chột dạ nói: “Tôi. . . đúng lúc tôi đi tuần tra qua đây, cho nên mới vào xem một chút.”
“Ừ!” Diệp Mặc gật đầu, cười như kiểu tôi hiểu mà.
Trác Lâm ôm bé gái vào ngực, cười ngọt ngào nói: “Anh Diệp, anh xong việc rồi à?”
Trên người cô mặc một bộ trang phục văn phòng, đường cong uyển chuyển, bay bổng tinh tế, bộ ngực căng phồng rất hấp dẫn ánh mắt, bên dưới là đường cong vểnh cao và tròn trịa.
Bộ trang phục này hoàn toàn khác biệt với ngày trước.
Ngày trước cô thường ăn mắc gợi cảm và nóng bỏng, nhưng lúc này, càng nhiều hơn là mùi vị của phụ nữ thành thục, cũng càng gợi cảm hơn, càng có mị lực hơn một chút.
“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu mỉm cười với Trác Lâm.
Vốn Diệp Mặc còn tưởng rằng, loại thiên kim tiểu thư mỗi ngày ăn chơi như Trác Lâm thì sẽ không kiên trì được lâu, có lẽ còn không kiên trì nổi hai ba ngày, nhưng bây giờ đã bảy tám ngày rồi, mà mỗi ngày Trác Lâm đều đi làm đúng giờ, chuyện này khiến cho Diệp Mặc cảm thấy hơi bất ngờ.
“Tôi . . . đi trước đây!”
Đường Nguyệt Dao lại nhìn thoáng qua hai đứa bé, rồi quanh co một câu, sau đó mới đi ra ngoài.
Trác Lâm hơi giật mình, buồn bực thì thầm một câu: “Chị Đường kỳ lạ thế nhỉ!”
Cô mới đi làm mấy hôm thì đã rất thân thiết với chị Đường, còn có chút sùng bái bà chị lớn hơn cô 1 tuổi này, trải nghiệm của chị Đường cũng đặc sắc hơn cô nhiều, thân thủ cũng hết sức lợi hại.
Diệp Mặc chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Hắn tiến lên ôm hai đứa bé, “Ngày mai tôi không qua đây, mọi người trở về làm việc như cũ đi! Còn cô thì qua bên tài vụ đi!”
“Được!” Trác Lâm gật đầu.
Lại ngồi thêm một lúc thì Diệp Mặc mới mang hai đứa bé rời đi.
Về đến nhà đã là 6 giờ hơn, hắn bắt đầu nấu cơm.
Hơn bảy giờ, bên ngoài có tiếng động cơ truyền vào, tiếng bước chân từ xa đến gần.
Hai bóng người tịnh lệ mở cửa bước vào nhà.
“Bọn em về rồi đây!”
Tô Ngọc Tình đi ở phía trước, trên người mặc một chiếc áo thun trắng và quần jean.
Nàng đổi giày rồi đi vào phòng khách, nhìn hai đứa bé đang ngồi chơi đồ chơi sau rào chắn an toàn, rồi lại vào nhà bếp, vươn tay ôm eo Diệp Mặc.
“Ngày mai anh không cần bận rộn nữa rồi à?”
Diệp Mặc tắt bếp, cười nói: “Ừm! Tạm thời không cần bận rộn nữa!”
Trên thân người ngọc ở sau lưng truyền đến mùi thơm ngào ngạt, còn cả hơi ấm ở trên người nàng cũng khiến cho tâm thần của hắn rung động.
Dương Mạn Ny đi qua liếc mắt nhìn hai người này ôm ôm ấp ấp, cô cũng đã quen thuộc nên cũng chẳng buồn né tránh.