Người bị mang ra ngoài, cánh cửa đóng lại thì cô ta mới dần dần tỉnh táo lại, trên gương mặt diễm lệ đã tái nhợt một mảnh, cô ta cũng đã bị dọa sợ.
Nếu như thật sự là họ Diệp kia làm, vậy thì bản lãnh của anh ta cũng quá đáng sợ rồi!
Cô ta có chút không biết làm thế nào cho phải.
Vất vả lắm mới tìm được chỗ dựa, phiếu cơm, mà giờ lại bỗng nhiên đổ giống như ông chủ Lý ở Kim sư vậy, mà ông chủ Kim này còn thảm hại hơn một ít.
“Đi nhanh!”
Vương Kiều Kiều ngây người nửa ngày mới giật mình tỉnh lại, cô ta vội vàng lao vào phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc, mang đi tất cả những thứ đáng tiền có thể mang đi, rồi hoảng hốt bỏ chạy.
Bên ngoài, Diệp Mặc đang ngồi trong một chiếc xe MPV màu đen.
Hắn nhìn thấy cảnh sát bắt người rồi gào thét rời đi, lại nhìn thấy Vương Kiều Kiều đi ra, rồi hoảng hốt lái xe bỏ chạy.
Từ đầu đến cuối, sắc mặt Diệp Mặc rất lạnh lùng, trong mắt không có chút gợn sóng nào.
Kim Bảo Quý này chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi!
Những chuyện ác ông ta làm thì có xử bắn cũng là đáng đời.
Diệp Mặc cúi đầu xem tài liệu trong tay, đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt, hai nắm đấm cũng đã siết chặt, nhưng cô bé này, nhỏ nhất cũng chỉ mới 12 tuổi thôi!
Rất lâu sau, Diệp Mặc mới thở sâu, khép tài liệu lại rồi nói với tài xế.
“Đi thôi!”
Chiếc xe khởi động, cấp tốc rời đi.
Diệp Mặc trở lại Hoa Thiên An Phòng trò chuyện với Ngô Diệu Long một chút, lại phái thêm một ít người qua thành phố Q, đám người Thiên Hành và Ninh Vũ Đình vẫn còn ở nơi đó, hắn nhất định phải cam đoan an toàn cho bọn họ.
Sau đó, Diệp Mặc trở lại công ty sinh vật Thần Châu.
Hơn 5 giờ chiều, Diệp Mặc liền về nhà làm cơm, chờ hai cô gái trở về nhà thì hắn mới đi ra ngoài.
Diệp Mặc đi vào nhà hàng, thì gặp được đám người Giang thiếu gia, còn có hai chị em xinh đẹp Trác Lâm và Trác Tâm Nghiên.
Trác Tâm Nghiên vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì đi qua bắt tay, cười nói: “Diệp tiên sinh, may mà lần này có anh giúp đỡ.”
Diệp Mặc mỉm cười: “Nào có! Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi!”
Chuyện này hắn cũng chỉ giúp mở cái nắp ra, còn chuyện điều tra tiếp theo thì vẫn phải nhờ vào cảnh sát.
Trác Tâm Nghiên cười nói: “Diệp tiên sinh khiêm tốn rồi!”
Hiệu suất làm việc của vị này khiến cho nàng cảm thấy líu lưỡi, chỉ mới 5,6 ngày mà đã tìm được manh mối, lại còn có thể cấp tốc leo lên hot search, dẫn nổ dư luận, đúng thật là rất ghê gớm!
Lúc trước nàng nhìn không sai chút nào, vị này thật sự không phải người tầm thường!
Diệp Mặc hỏi: “Lần này có thể định tội rồi chứ?”
Trác Tâm Nghiên cười nói: “Anh yên tâm, ông ta không thoát được đâu, ngoài chuyện này thì trên người ông ta vẫn còn rất nhiều chuyện khác nữa, cho nên, chắc chắn ông ta sẽ sống quãng đời còn lại của mình ở trong tù rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, à đúng rồi, vụ án mất trộm châu báu lần trước sao rồi?”
Ăn được một lúc, thì Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ đến chuyện này, cho nên mới tò mò hỏi một câu.
Lần trước Diệp Mặc cũng hỏi Ngô Diệu Long, ông ta nói rằng đã kết án, nhưng không nói kỹ càng lắm.
“Ừm! Đã bắt được người nên kết án rồi, có điều, châu báu bị trộm đã bị tuồn đi rồi, không thể lấy lại được! Trác Tâm Nghiên nói: “Đúng là có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có cách nào khác.”
Trác Tâm Nghiên nói xong còn lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Các loại châu báu, văn vật, đồ cổ. . . một khi bị tuồn ra thì rất khó tìm lại.
Diệp Mặc nói: “Là dân chuyên nghiệp à! Nghe nói thủ đoạn gây án rất cao siêu!”
“Đúng thế! Chỉ là, kế hoạch gây án không phải do bọn họ nghĩ ra, mà la bọn họ mua.” Trác Tâm Nghiên nói.
“Mua?” Diệp Mặc khẽ giật mình.
Trác Tâm Nghiên cười nói: “Diệp tiên sinh, anh đã nghe nói đến cái danh xưng chuyên gia phạm tội chưa?”
“Chuyên gia phạm tội? Là thứ gì?” Giang thiếu gia ngồi uống rượu ở một bên cũng lên tiếng: “Làm sao nghe giống như tiểu thuyết trinh thám vậy? Homles à?”
Diệp Mặc cũng hơi kinh ngạc.
Trác Tâm Nghiên lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Đây không phải là tiểu thuyết, mà tồn tại ngoài đời thật, ở nước ngoài, có một số người thông mình tuyệt đỉnh, bọn họ chuyên môn lên kịch bản, kế hoạch phạm tội, sao đó bán cho các phần tử tội phạm ở trên wed đen, những người này được gọi là chuyên gia phạm tội.”
“Bọn họ có rất nhiều loại hình, có người viết kịch bản mưu sát, có người viết kịch bản trộm cướp, kịch bản mà đám người kia mua chính là của một vị chuyên gia phạm tội nổi tiếng nhất trong số đó, mọi người đều gọi người này là Queen, tự xưng là hoàng hậu.”
“Queen?” Diệp Mặc nhíu chân mày, hắn cảm thấy hết sức mới lạ, bình thường hắn cũng không được tiếp xúc với mấy tin tức như này.
Trác Tâm Nghiên lại nói: “Thật ra thì đám người này không dính dáng quá nhiều với trong nước chúng ta, bọn họ chỉ hoạt động sinh động ở nước ngoài, rất ít khi tiến vào nước chúng ta.”
Trác Tâm Nghiên lại giới thiệu sơ lược một chút, rồi không nói tiếp nữa.
Bữa cơm này ăn đến 9 giờ hơn thì mọi người mới tản đi.