“Ai vậy?”
Kim Bảo Quý hơi giật mình, cầm điện thoại di động lên, hơi do dự một chút nhưng vẫn nghe máy.
Điện thoại vừa thông, đối diện đã truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Ông chủ Kim!”
Sau khi Kim Bảo Quý nghe xong thì giật nảy mình.
Âm thanh này, chẳng phải tên nhãi thối tha kia sao!
Tên này gọi điện thoại cho mình làm gì?
Với lại, hết lần này đến lần khác lại là thời điểm này, trên hot search cũng không nhắc đến tên mình, mà chỉ nói là thương nhân.
Kim Bảo Quý nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ông ta dừng bước, cười nói: “Cậu em Diệp à, sao thế?”
“Ông chủ Kim, ông xách một cái vali to như thế để làm gì? Muốn chạy trốn à? Tôi không ngờ lá gan của ông chủ Kim lại nhỏ như vậy đấy, mới chỉ có chút gió thổi cỏ lay mà đã sợ thành thế này rồi.” Diệp Mặc cười khẽ nói, giọng nói còn mang theo vài phần trêu chọc và đùa cợt.
Sau khi nghe xong thì Kim Bảo Quý ngẩn ngơ, ông ta cúi đầu nhìn hành lý của mình, rồi lập tức sợ đến mức mặt trắng bệch.
Tại sao tên này lại biết mình đang xách hành lý chạy trốn?
Khẳng định là đang giám thị mình!
Kim Bảo Quý nhìn bốn phía, trong lòng tràn đầy sợ hãi và lo sợ không yên.
Chuyện này là do tên này làm thật, hơn nữa, thủ đoạn của tên nhãi này còn lợi hại hơn những gì mình tưởng tượng nhiều, không chỉ đào được chuyện này, mà còn đẩy lên hot search, dẫn nổ dư luận, còn tìm người giám thị mình, nắm bắt tất cả nhất cử nhất động của mình.
Người này. . .thật là đáng sợ!
Tay chân Kim Bảo Quý run rẩy, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Ông ta càng hối hận hơn.
Lần này, ông ta đã nhìn nhầm, vốn tưởng rằng là một tên nhãi con vừa non vừa xanh, lại còn ngu xuẩn, nhưng nào ngờ, đối phương lại là một nhân vật khủng bố như vậy.
Ông ta cắn răng một cái, rất muốn cho mình một cái tát.
Nếu như biết trước thì làm sao ông ta dám trêu chọc chứ!
Kim Bảo Quý bắt đầu kinh hoảng hơn, ông ta cuống cuồng kéo rương hành lý đi xuống ra, rất muốn lao ra cửa để thoát khỏi nơi này.
Nhưng ngay sau đó, cơ thể của ông ta đã cứng đờ, vì ông ta đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở cách đó không xa.
Kim Bảo Quý cứng đờ tại bậc thang, sắc mặt như tro tàn.
Chắc chắn tiếng còi cảnh sát này đến đây vì ông ta.
Kim Bảo Quý run giọng nói: “Các người. . .các người còn chưa có chứng cứ!”
Ông ta không tin, tên nhãi kia đã điều tra ra manh mối gì có thể định tội mình.
Diệp Mặc ở đầu dây bên kia cười nói: “Bắt ông trước, rồi mang về thẩm vấn!”
Đã có một cô gái ở bên thành phố Q đồng ý đứng ra vạch tội mấy người thương nhân, trong đó có Kim Bảo Quý này, những thứ này đã đủ để cho cảnh sát khởi động điều tra, cũng có thể bắt ông ta lại để thẩm vấn.
Diệp Mặc cũng đẩy chuyện này lên hot search để cho dư luận chú ý, khiến cho họ Kim này hết đường chạy.
Kim Bảo Quý run rẩy một lúc, suýt nữa thì đứng không vững thì ngã xuống cầu thang.
Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt càng trắng bệch, ông ta đã có chút tuyệt vọng.
Ông ta bị vây ở chỗ này, nên không thể chạy được.
Mà chuyện này đã khiến cả nước chú ý, mặc cho ông ta có bản lĩnh bằng trời thì cũng không ép xuống nổi.
“Ông chủ Kim, tôi khuyên ông nên phối hợp với cảnh sát, thành thật khai báo, có lẽ còn có thể xử ít đi vài năm, có điều, với tội của ông thì ít nhất cũng phải 10 năm trở nên! . . . Chờ ông đi ra, thì cũng đã già rồi!”
“Có lẽ sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau đâu, tôi nói cho ông biết một chuyện nhé, ông còn nhớ Từ Thiên Dật chứ! Chính là tôi làm đấy, tôi đã khiến cho anh ta thua sạch tiền của ông đấy, còn cả số tiền mà mấy ngày nay ông thua thì cũng là do tôi đấy!”
Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại vẫn tiếp tục truyền ra.
Kim Bảo Quý nghe xong thì hai mắt trợn trừng như chuông đồng, tràn đầy vẻ kinh hãi đến cực hạn.
Từ Thiên Dật cũng bị tên này chơi chết?
Còn cả số tiền kia của mình cũng là do tên nhãi này?
Tâm thần Kim Bảo Quý rung mạnh, lại hoàn toàn khó có thể tin.
“Được rồi, chúng ta kết thúc ở đây nhé!”
Một lát sau, đối phương đã cúp máy.
Kim Bảo Quý nghe thấy âm thanh tút tút thì lộ ra vẻ chán nản, đặt mông ngã ngồi xuống bậc thang.
Kim Bảo Quý ông ta uy phong nửa đời người, nhưng không ngờ, cuối cùng lại ngã xuống dưới tay một tên nhãi ranh!
Ông ta cảm thấy mình thật sự có chút buồn cười, thật đáng buồn!
Kim Bảo Quý lại ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, thì lại cảm thấy có chút không làm lòng, rõ ràng ông ta có nhiều tiền như vậy, ông ta còn chưa xàu hết, còn có đàn bà . . . ông ta còn chưa hưởng thụ đủ đây!
“Móa! Thằng chó chết này!”
Kim Bảo Quý nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã lộ ra vẻ chán nản, ngồi co quắp tại chỗ không nhúc nhích, trơ mắt nhìn người làm mở cửa để cho một nhóm người mặc đồng phục đi vào.
Vương Kiều Kiều ở phía sau cũng ngây người, cô ta nhìn thấy tất cả những chuyện này, thì lòng tràn đầy chấn động và mờ mịt.
Cô ta vẫn hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng nghe thấy tiếng mắng vừa rồi của ông chủ Kim, thì cô ta mơ hồ cảm thấy, chuyện này có quan hệ với họ Diệp kia, nhưng cái này khiến cho cô ta thấy rất khó tin.
Họ Diệp kia lợi hại đến mức có thể khiến cho một nhân vật như ông chủ Kim sụp đổ sao?