“Này!” Khi đến gần, anh ta vênh mặt lên, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn qua.
Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn qua, cười khẽ nói: “Có chuyện gì?”
Triệu Tuấn Nhạc mở miệng mắng không khách khí chút nào: “Mặt anh dày thật đấy! Anh ta có tư cách và thân phận gì mà dám thay mặt Ngọc Tình đến đây, anh đừng quên, hai người vẫn chưa kết hôn đâu! Anh chỉ là một người ngoài thì có tư cách gì ngồi ở chỗ này?”
Tiếng nghị luận ầm ĩ trong đại sảnh lập tức ngừng lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía này.
Không ít người đều nhíu mày, bọn họ cảm thấy lời này hơi quá rồi, dù sao cũng là bạn trai của Ngọc Tình, con rể mà Thục Nghi đã công nhận, cho nên thay mặt Ngọc Tình tham gia cũng không có vấn đề gì lớn.
“Anh gấp gáp muốn làm họ hàng với nhà chúng tôi thế cơ à? Anh không cũng nhìn lại bản thân mình xem có xứng hay không! Loại người như anh căn bản là không xứng với Ngọc Tình!” Triệu Tuấn Nhạc lại lạnh giọng mắng, gương mặt đầy rẫy vẻ giễu cợt.
Anh ta lại nhìn về bốn phía, nói với vẻ phẫn uất: “Mọi người không biết thì thôi, tên này để Ngọc Tình mua cho mình một chiếc xe thể thao hơn 100 triệu, mọi người nói xem, loại người này có thể kết hôn sao! Ngọc Tình nhiều tiền như vậy cũng sẽ bị anh ta tiêu xài hoang phí hết thôi!”
Xoạt!
Bốn phía lập tức nổi lên một trận xôn xao.
Tất cả mọi người đều giật mình, tiếp theo, trên mặt họ đều lộ ra mấy phần căm hận và khinh bỉ.
Mặc dù Ngọc Tình có tiền, nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy chứ!
Loại đàn ông chỉ biết tiêu tiền của phụ nữ, đây chẳng phải ăn cơm chùa, bám váy, phế vật sao!
Diệp Mặc vẫn ngồi tại chỗ, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Hắn thản nhiên nói: “Chiếc xe đó, là của tôi!”
Triệu Tuấn Nhạc cười xùy một tiếng, rồi lại mắng: “Thôi đi! Anh mua được à! Chắc là anh để Ngọc Tình viết tên anh lên giấy đăng ký nhỉ! Đúng là vô liêm sỉ!”
Diệp Mặc chỉ nhìn Triệu Tuấn Nhạc một cái, cũng không thèm giải thích nữa.
Hắn nhìn trái phải một chút, rồi sửa sang lại quần áo.
Diệp Mặc đứng lên, bình tĩnh nói: “Anh tưởng rồi tôi muốn đến tham gia bữa tiệc này của nhà anh sao! Là do Ngọc Tình không muốn đến, nên tôi mới đến thay cô ấy mà thôi, nếu như các người đã không hoan nghênh, nhất định phải đuổi tôi đi thì tôi cũng không cần thiết phải ngồi đây nữa.”
Triệu Tuấn Nhạc lập tức bị chọc giận, đỏ mặt lên mắng: “Anh đánh rắm, làm sao Ngọc Tình lại không muốn đến! Cô ấy chính là em họ tôi, hôm nay chính là ngày vui của tôi!”
Diệp Mặc lạnh nhạt híp mắt nhìn Triệu Tuấn Nhạc, quát nhẹ: “Vì sao Ngọc Tình không muốn đến, tự anh cũng hiểu mà! Nhà các người vay nàng bao nhiêu tiền rồi, chắc cũng hơn 7 triệu rồi nhỉ! Các người đã trả đồng nào chưa? Lại còn muốn một lần lại thêm một lần, đúng là lòng tham không đáy!”
“Tất cả tiền mà nhà các người đang tiêu xài, đều là của Ngọc Tình đấy!”
Lời này vừa dứt thì tất cả mọi người trong đại sảnh đều hơi giật mình, sắc mặt cũng trở nên cổ quái.
Triệu Tuấn Nhạc nói quanh co một tiếng, rồi lại tranh luận: “Vậy. . .vậy cũng tốt hơn anh! Còn số tiền kia, chúng tôi sẽ trả!”
“Vậy sao! Các người sẽ trả cơ à?”
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Triệu Tuấn Nhạc, mặt đầy vẻ trêu tức.
Hắn lại nhìn về phía hai vợ chồng Triệu Bỉnh Huy và Lâm Tố Quyên một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, rồi trực tiếp quay người đi ra ngoài.
“Thằng chó, mày cũng tiêu tiền của Ngọc Tình cơ mà!” Triệu Tuấn Nhạc nhỏ giọng mắng một câu, khuôn mặt đã trướng đến vô cùng tái nhợt.
Lại nhìn về phía cửa thì thấy tên khốn kia đã đi ra ngoài, lúc này đáy lòng anh ta mới thoải mái hơn một chút, tên khốn kia cút là tốt nhất, ngồi ở đây sẽ khiến cho mọi người khó chịu, tốt nhất là sau này vĩnh viễn không gặp lại tên khốn này!
Vợ chồng Lâm Tố Quyên cũng thở ra một hơi, cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lâm Tố Quyên nhìn về phía mọi người, cười nói: “Mọi người đừng tin mấy lời hoang đường của anh ta, người kia chỉ nói lung tung thôi, không có câu nào là thật cả, nhà tôi cũng không vay Ngọc Tình bao nhiêu tiền!”
Thật ra thì bà ta cảm thấy vay nhiều tiền như vậy không trả cũng không có gì, Ngọc Tình có nhiều tiền như vậy nên lấy một chút thì có làm sao, nhưng nếu ra thì vẫn không hay cho lắm, sẽ bị người ta bàn tán sau lưng.
“Ừ ừ!” Mọi người đều mỉm cười lên tiếng.
Diệp Mặc đi ra ngoài thì lấy điện thoại di động ra để gửi tin nhắn cho Ngọc Tình, nói rằng mình sẽ về.
Sau khi gửi xong thì hắn trực tiếp đi về phía thang máy.
Đinh!
Đúng lúc này, một đoàn người bước ra khỏi thang máy, phía trước là một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc khá long trọng, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi khoảng 25 26 tuổi.
“Bên kia!”
Đoàn người vừa cười nói vừa tiến lên phía trước, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Bọn họ tiến lên vài bước thì chú ý đến người thanh niên ở phía trước, không ít người đều ngơ ngác một chút, còn nhìn thêm vài lần, ngay cả cô gái trẻ tuổi đáng yêu kia cũng nhìn kỹ một lúc lâu, mặt đầy kinh ngạc.
Người đàn ông trung niên đi đầu cũng nhìn thêm vài lần, bỗng nhiên, ông ta dừng bước chân lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Sao người này. . . nhìn quen thế nhờ?”