Trần Dũng Bình quay người nhìn về phía bóng người vừa đi qua.
Hình như. . . mình đã từng gặp người này!
Vợ của Trần Dũng Bình ở một bên thấy ông ta dừng lại thì nhỏ giọng hỏi: “Dũng Bình, ông sao thế?”
Trần Dũng Bình nhìn bóng lưng kia, lẩm bẩm: “Người kia. . .”
Bỗng nhiên, ông ta nhớ đến thứ gì đó, cơ thể liền chấn động, trên mặt cũng lộ ra vẻ hết sức kích động.
Ông ta thật sự từng gặp người kia, có một lần ông ta đi gặp sếp Cung thì nhìn thấy người kia đang ngồi uống rượu cùng sếp Cung, mà khi đó, trên bàn đều là những nhân vật lớn có tiếng tăm lừng lẫy, nên một người trẻ tuổi ngồi trong đó rất là bắt mắt.
Chứ đừng nói đến chuyện anh ta còn đẹp trai như vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn qua một lần là có thể chú ý đến, cho nên ông ta vẫn có ấn tượng.
Trần Dũng Bình định quay lại đuổi theo để chào hỏi.
Người này có thể ngồi trên bàn rượu đó thì chắc chắn thân phận sẽ không thấp, chào hỏi một câu có thể khiến cho đối phương có ấn tượng tốt với mừng, nói không chừng còn có thể trèo lên quý nhân nữa!
Song, Trần Dũng Bình vừa định đi thì cửa thang máy đã đóng lại, rồi đi xuống dưới.
“Haiz!” Trần Dũng Bình vỗ đùi, mặt đầy ảo não.
Cơ hội tốt như vậy mà đã bị bỏ qua rồi!
Vợ Trần Dũng Bình ở một bên buồn bực nói: “Người kia . . . làm sao?”
Trần Dũng Bình kích động nói: “Tôi đã từng gặp người này trong một bữa tiệc của sếp Cung, hôm đó, tất cả những người ngồi đó đều là nhân vật lớn, vô cùng khó lường!”
Vợ Trần Dũng Bình a lên một tiếng, rồi cũng nhìn về phía cửa thang máy, sau đó lại có chút ảo não.
Sau đó, bà ta cười nói: “Thôi! Bỏ lỡ thì bỏ lỡ thôi, cũng không có gì, hôm nay không có chuyện nào quan trọng hơn chuyện kia đâu!”
“Đúng đúng!” Trần Dũng Bình lên tiếng, thu nhiếp tinh thần rồi tiếp tục tiến về phía trước.
“Đến rồi!”
Đoàn người còn chưa đến cửa thì đã có người bên trong đi ra nghênh đón, chính hai vợ chồng Lâm Tố Quyên, tiếp đó Triệu Tuấn Nhạc cũng đi ra, trên mặt anh ta còn cười tươi như hoa, vui mừng hớn hở.
Triệu Tuấn Nhạc quay sang chào Trần Dũng Bình một tiếng đầy nịnh nọt: “Cha!”
Trần Dũng Bình quan sát anh ta một phen rồi khẽ gật đầu.
Thật ra thì người con rể này cũng không tốt lắm, ông ta cũng không hài lòng với phương diện tính cách của người con rể này lắm, nhưng con gái mình lại thích, cộng thêm điều kiện gia đình cũng không tệ, còn có một cô em họ làm ngôi sao lớn, lại rất nhiều tiền, ông ta cũng hài lòng về phương diện gia thế.
Cho nên, ông ta mới đồng ý đám cưới này, ông ta còn bỏ ra hơn nửa tiền để mua nhà cho cặp vợ chồng trẻ.
Trong lòng Trần Dũng Bình vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa rồi nên không có lên tiếng, mà đi thẳng vào trong.
Triệu Tuấn Nhạc khẽ giật mình, buồn bực nói: “Cha. . . cha sao thế?”
Bạn gái Trần Uyển nói: “Cha có tâm sự, vừa xong, chúng em gặp được một người trẻ tuổi, cha nói người kia vô cùng lợi hại, cha còn định đi qua chào hỏi, nhưng tiếc là không kịp, cho nên bỏ lỡ cơ hội.”
“Người trẻ tuổi?” Triệu Tuấn Nhạc thì thào một tiếng, rồi cau mày.
“Vừa xong, gặp ở bên kia!” Trần Uyển tiện tay chỉ về một phía.
Triệu Tuấn Nhạc nhìn qua, bỗng nhiên anh ta nghĩ đến thứ gì đó, liền lộ ra vẻ cổ quái, sau đó, anh ta lại nở một nụ cười, nói với vẻ khinh thường: “Cha nhìn nhầm rồi! Người đó chỉ là một tên ăn bám, lợi hại ở chỗ nào chứ!”
Anh ta đã hiểu được, đoàn người của cha vợ vừa gặp tên khốn kia ở nơi này!
Bởi vì tên kia dựa vào quan hệ của Ngọc Tình để quen biết sếp Cung, cho nên cha vợ mới cảm thấy tên khốn kia lợi hại, nhưng trên thực tế, tên kia chỉ là một phế vật ăn bám, chứ chẳng là cái thá gì cả!
Cha vợ lại còn muốn lên tiếng chào hỏi, đây chẳng phải là trò cười sao!
Trần Uyển kinh ngạc nói: “Ăn bám? Anh. . . nhận ra anh ta?”
Mẹ Trần ở một bên cũng kinh ngạc nhìn qua.
Trần Dũng Bình vừa bước chân vào cửa thì nghe thấy lời nói của Triệu Tuấn Nhạc, ông ta liền dừng bước, quay người lại xem.
“Nhận ra, đương nhiên nhận ra, tên đó vừa bị anh đuổi đi xong.” Triệu Tuấn Nhạc cười ha hả nói: “Em không biết tên đó vô liêm sỉ đến cỡ nào đâu, tên đó chính là bạn trai của em họ anh đấy!”
Trần Uyển kêu nhỏ một tiếng, kinh ngạc nói: “Anh ta là. . . Tô Thiên Hậu. . .?”
“Không sai! Tên đó đang ăn bám em họ của anh, ngoài trừ dáng dấp đẹp trai ra thì chẳng có bản lãnh gì cả, hôm nay em họ anh bận nên không đến, tên đó lại thay mặt em họ anh qua đây, em nói xem, tên đó là một người ngoài, thì có tư cách gì mà thay mặt em họ của anh đến đây chứ?”
“Người này, ỷ vào chuyện em họ anh thích mình, nên đã vơ vét của em họ anh không biết bao nhiêu là tiền rồi! Anh làm sao có thể chào đón loại người khốn khiếp này chứ, cho nên trực tiếp đuổi đi rồi!”
Triệu Tuấn Nhạc nói xong còn lộ ra vẻ đắc ý.
“Ra là vậy!” Trần Uyển nghe xong thì khẽ gật đầu.
Nghe Tuấn Nhạc nói thì đúng là một tên khốn, bại hoại!
Nhưng mà kỳ lạ, tại sao cha lại nói người kia rất lợi hại nhỉ?
Triệu Tuấn Nhạc lại nói: “Bởi vì dựa vào quan hệ của em họ anh, cho nên tên đó mới quen biết sếp Cung!”
Trần Uyển ừ một tiếng, cô cũng đã hiểu ra.
Là do cha hiểu lầm, thấy người kia có thể ngồi ăn cơm với sếp Cung nên đã cảm thấy người ta có thân phận vô cùng hiển hách, nhưng mà kết quả là, người ta chỉ là một tên ăn bám, chỉ biết dựa vào phụ nữ.