Trong đại sảnh lại hoàn toàn tĩnh lặng.
Ngay sau đó, lại sôi trào lên.
Họ hàng thân thích hay bên đều xôn xao lên, bọn họ không ngờ được, một bữa tiệc đang tốt lại trở thành như vậy!
Nhưng cũng không ai mở miệng khuyên nhỉ, nếu như cha của nhà gái nói thật, vậy thì cũng không thể trách ông ta được.
“Người con rể này của Thục Nghi lợi hại như vậy sao?”
“Trời ạ!”
Bên phía họ hàng thân thích nhà trai thỉnh thoảng lại truyền ra những tiếng kêu đầy kinh ngạc, trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ chấn động mãnh liệt, không ít người còn lộ ra vẻ hối hận, chỉ hận mình có mình như mù, không nhìn ra vị kia bất phàm, nên đã bỏ qua cơ hội để kết giao.
Nếu như vị kia nghĩ rằng, bọn họ cùng một giuộc với nhà Bỉnh Huy rồi cũng ghi hận bọn họ luôn, vậy thì phải làm thế nào cho phải?
Bọn họ nhìn về phía Triệu Tuấn Nhạc, trong lòng oán hận, oách trách mắng: “Thằng ngu xuẩn này!”
Triệu Tuấn Nhạc hoảng hồn, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía cha mẹ mình: “Mẹ! Làm sao bây giờ?”
Ban nãy anh ta nói quá quắt như vậy, thì làm sao tên kia có thể quay lại chứ!
“Không cần hoảng hốt! Gọi. . .gọi điện thoại cho Ngọc Tình trước!” Lâm Tố Quyên kiệt lức trấn an con trai mình, nhưng sắc mặt bà ta đã trắng bệch, giọng nói cũng có một tia run rẩy.
Triệu Tuấn Nhạc cười gượng: “Mẹ, mẹ quên rồi à, Ngọc Tình đã đem số điện thoại của chúng ta. . .”
Lâm Tố Quyên ngơ ngác một chút, cơ thể run rẩy, sắc mặt đã có chút tuyệt vọng.
Suýt nữa bà ta quên mất chuyện Ngọc Tình đã cho cả nhà bà ta vào sổ đen, bây giờ muốn liên lạc cũng không liên lạc được.
Sau đó, bà ta nhìn về phía chồng mình, cuống cuồng hoảng hốt kêu lên: “Gọi. . .gọi điện thoại cho Thục Nghi, mau lên!”
Triệu Bỉnh Huy giật mình, rồi vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.
Thấy dáng vẻ hốt hoảng của cả nhà này, thì Trần Dũng Bình chỉ hừ lạnh, mẹ Trần ở một bên cũng im lặng không nói, long mày thỉnh thoảng nhíu lại, nhưng cũng cảm thấy cả nhà này thật sự quá ngu xuẩn.
Trần Uyển ở phía sau cũng biết điều không lên tiếng, cô cũng nhìn ra được, những gì cha nói đều là thật, người trẻ tuổi vừa bị Tuấn Nhạc đuổi đi thật sự có địa vị vô cùng ghê gớm.
Gia đình Tuấn Nhạc đắc tội với một nhân vật như vậy thì hậu quả sẽ khó liệu, nếu quả thật đính hôn thì gia đình mình cũng sẽ bị liên lụy.
Một lát sau, đầu bên kia đã nhấc máy, còn truyền ra âm thanh kinh ngạc của Mẹ Tô: “Chuyện gì thế?”
Bà và gia đình này có quan hệ không tốt lắm, cộng thêm việc bình thường phải chăm sóc hai đứa bé của Trạch Phong nên khá bận rộn, cho nên bà cũng lười đi Đế Kinh, mấy ngày trước bà cũng đã nói rõ ràng rồi, tại sao giờ này lại gọi điện thoại đến nữa?
“Cái này. . .cái kia. . .” Triệu Bỉnh Huy lập tức đỏ mặt, ấp úng mãi mà vẫn không nói nên lời.
Nửa ngày sau ông ta mới đứt quãng kể lại một lần, cũng không tiện nói là đuổi đi, mà chỉ nói là vì một ít hiểu lầm nên phát sinh cãi vã, khiến cho người tức giận bỏ đi, rồi để Mẹ Tô mời người quay lại.
Sau khi nghe xong, Mẹ Tô hơi suy tư một chút thì cũng hiểu ra chuyện gì.
Hiểu lầm cái gì chứ, rõ ràng là người nhà cố tình chọc tức Tiểu Mặc để nó bỏ đi mà!
Chính bà cũng biết, lần trước nhà này đã đến cửa đòi tiền, nhưng bị Tiểu Mặc đuổi đi, chỉ sợ là nhà này đã ghi hận trong lòng rồi.
Sắc mặt Mẹ Tô lập tức lạnh xuống, hừ một tiếng.
Người nhà này vẫn vô liêm sỉ, không biết xấu hổ như trước đây nhỉ! Làm cho người ta tức giận bỏ đi, lại còn muốn bà mời về, mời về để cho bọn họ lại chọc tức người ta bỏ đi lần nữa đúng không!
“Chuyện này, tôi không quản được đâu!” Mẹ Tô không thèm khách khí mà nói: “Tự mấy người đi nói với Ngọc Tình đi, bảo Ngọc Tình khuyên chứ tìm tôi làm gì!”
Triệu Bỉnh Huy không ngừng van xin: “Thục Nghi . . . coi như em cầu xin chị mà, ông thông gia nói, nếu như cậu ta không trở lại thì sẽ không cưới xin gì nữa, chị nói xem, phải làm sao bây giờ!”
Mẹ Tô nghe xong thì hơi giật mình kinh ngạc.
“Tôi thật sự không quản được, cậu đi tìm Ngọc Tình đi!” Một lát sau, bà vẫn dùng âm thanh lạnh lùng để nói, nói xong còn quyết đoán cúp điện thoại luôn.
Bà đã quá phiền với nhà này rồi, ngày xưa suốt ngày tìm bà vay tiền, không vay được thì lại tìm Ngọc Tình vay, vay một lần còn chưa đủ, mà lại còn một lần rồi lại một lần, quả thật là lòng tham không đáy!
Lần này, lại làm cho Tiểu Mặc tức giận bỏ đi, thật sự là quá đáng!
Cha Tô vừa cơm nước xong xuôi, đang ngồi xem tivi ở một bên, quay sang hỏi: “Sao thế?”
Mẹ Tô đi qua ôm cháu trai ở trên ghế sa lon, lầm bầm nói: “Hôm nay Ngọc Tình không đi mà Tiểu Mặc đi, kết quả nhà kia làm cho Tiểu Mặc tức giận bỏ đi, sau đó lại hối hận, gọi điện cho tôi bảo tôi nói với Tiểu Mặc, mời Tiểu Mặc quay lại, chuyện này là sao chứ! Tôi mới lười quản bọn họ. . .”
“Bọn họ còn nói là, nếu như Tiểu Mặc không quay lại, thì thông gia không cho kết hôn nữa, chuyện này đâu có liên quan đến tôi! Không kết hôn càng tốt!”
Cha Tô nghe xong thì giật mình, tiếp theo xanh mặt, mắng: “Làm cho Tiểu Mặc tức giận bỏ đi? Cái nhà này. . . cái nhà khốn khiếp này!”
Ngay cả bản thân ông cũng phải coi cậu con rể này như bảo bối, không dám làm con rể không vui, thế mà nhà này lại dám làm cho Tiểu Mặc tức giận bỏ đi?
Cha Tô nổi giận vỗ đùi, mắng: “Đừng để ý đến nhà bọn họ nữa, lần sau, đừng nghe máy của nhà bọn họ nữa!”
“Người này nhà . . .” Cha Tô vừa xem tivi vừa hùng hùng hổ hổ mắng.