“Alo! Thục Nghi!”
Triệu Bỉnh Huy nghe thấy âm thanh trong điện thoại thì sửng sốt một chút.
Sau đó, ông ta lại gọi qua, nhưng rất lâu mà đối phương vẫn không nghe máy, lại gọi mấy lần thì kết quả đều giống như vậy.
Triệu Bỉnh Huy lại gọi thêm một lần, đợi rất lâu mà đối phương vẫn không nghe máy, rốt cuộc ông ta cũng tuyệt vọng.
Lâm Tố Quyên ở một bên nhìn thấy cảnh này thì thân hình run lên, sắc mặt càng tái nhợt hơn mấy phần.
“Giúp tôi gọi điện thoại cho Ngọc Tình!”
Bà ta đi vào giữa đám họ hàng để mượn điện thoại di động gọi cho Ngọc Tình, nhưng đối phương vừa nghe thấy giọng nói của bà ta thì đã cúp máy.
Lâm Tố Quyên đứng ngây người rất lâu, lúc này mới để điện thoại di động xuống.
Cha con Triệu Bỉnh Huy và Triệu Tuấn Nhạc nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta thì cũng hiểu ra.
Triệu Tuấn Nhạc quay người nhìn về phía Trần Dũng Bình, anh ta còn muốn mở miệng cầu xin: “Cha. . .”
“Đừng gọi tôi là cha!” Trần Dũng Bình trầm mặt, phẫn nộ quát: “Cậu không có tư cách anfy!”
“Nhìn xem chuyện tốt mà cậu làm đi! Không cưới xin gì nữa! Chúng ta đi! Còn số tiền nhà kia thì các người nhanh chóng trả lại tôi đi, nếu như không trả, thì chờ đơn kiện của tôi đi! Còn nữa, ngày mai cậu không cần đến công ty làm đâu, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa!” Trần Dũng Bình chỉ thẳng vào mặt Triệu Tuấn Nhạc mà mắng một trận, sau đó xoay người kéo con gái mình rời đi.
Trần Uyển có chút không đành lòng, miệng ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, đành bị cha mình kéo ra ngoài.
“Đi đi đi!” Đám họ hàng thân thích họ Trần cũng đều đứng dậy đi theo ra ngoài.
“Người nhà này thật sự là buồn cười!”
“Vốn dĩ bọn họ đã trèo cao rồi, chứ nhà bọn họ làm sao xứng với Dũng Bình được! Thế mà lại còn làm ra trò cười như vậy, may mà còn chưa kết hôn đấy!”
Bọn họ bàn luận với nhâu, ánh mắt họ liếc nhìn cả nhà Triệu Tuấn Nhạc đều có chút giễu cợt và trêu tức.
Một nhà ba người đứng tại chỗ, sắc mặt đều là một mảnh trắng bệch.
Nhất là Triệu Tuấn Nhạc thì chỉ cảm thấy trời sập rồi.
Hôm nay vốn là một ngày vui, nhưng bây giờ, vợ không có, công việc cũng mất, có lẽ căn nhà vừa mua cũng phải bán, anh ta đã trắng tay rồi!
Lâm Tố Quyên ở một bên thì đã đứng không vững nên ngã ngồi xuống đất, rồi bắt đầu gào khóc, khóc đến mức đấm ngực dậm chân, vô cùng thê lương.
……
Buổi tối, mười hai giờ hơn Diệp Mặc kết thúc live stream.
Hắn đi vào phòng khách thì Ngọc Tình nói đến chuyện người nhà kia.
“Vậy sao?” Diệp Mặc nghe thấy thế cũng hơi giật mình vì bất ngờ.
Nhưng hắn cũng cũng quá để ý, gia đình kia có kết cục như vậy cũng chỉ có thể nói là đáng đời.
Hai người hàn huyên thêm một lúc thì Diệp Mặc mới ôm người ngọc đi lên nhà.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc lại dậy rất sớm.
Diệp Mặc vẫn ra ngoài tản bộ như mọi khi, trở về thì rèn luyện một chút, tập luyện hai kỹ năng Thể thuật và Vận động, khi xong xuôi thì Diệp Mặc thấy vẫn còn sớm, liền cầm kéo tu bổ một chút cành lá trong sân vườn.
Sau khi làm xong, Diệp Mặc trở về phòng, lao vào tắm rửa thay quần áo.
Phù!
Diệp Mặc bước ra khỏi nhà tắm, vừa đi vừa cầm khăn lay tóc.
Đúng lúc này, một cánh cửa khác cũng mở ra, một bóng người uyển chuyển xuất hiện.
Dương Mạn Ny ngáp một cái, trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn vài phần mệt mỏi.
Trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mong manh, miễn cưỡng có thể che khuất cơ thể trắng như tuyết ở bên trong, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đường cong nóng bóng, gợi cảm và nở nang ở bên trong, khiến cho cô càng lộ ra vẻ thành thục mê người hơn.
Dương Mạn Ny đứng ở cửa duỗi lưng một cái, nhất thời để lộ ra một mảnh trắng nõn ở trước ngực.
Cô giẫm lên dép lê đi về phía nhà bếp.
Dường như bên dưới đồ ngủ không có thứ gì, cho nên có thể nhìn thấy từng đạo từng đạo gợn sóng lay động.
Dương Mạn Ny đi được vài bước thì nghe thấy tiếng động, cô liếc mắt nhìn về phía phòng tắm thì thấy Diệp Mặc đang đi ra, liền vô ý thức mà đưa tay lên chào: “Chào buổi sáng!”
Dương Mạn Ny thường xuyên đi vào bếp lấy nước uống vào buổi sáng, cho nên thường xuyên đụng phải Diệp Mặc.
Cô tiện tay che kín quần áo, rồi đang định đi tiếp.
Nhưng ngay sau đó, Dương Mạn Ny lại ngẩn người ra, đôi mắt đẹp mở to ra để nhìn chằm chằm vào bóng người kìa.
Hình như anh ta vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc áo, làn da này quả thật còn trắng hơn cả phụ nữ, đúng là quá đẹp, còn cả từng đường cong cơ bắp mê người kia nữa. . .
Cơ thể của anh ta giống như một pho tượng điêu khác hoàn mỹ vậy, một mỗi nơi đều được điêu khắc tỉ mỉ.
Còn cả gương mặt kia nữa. . .
Ừng ực!
Dương Mạn Ny bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng.
“A! Chào buổi sáng!” Diệp Mặc ngơ ngác một chút rồi cũng lên tiếng chào hỏi, lại lấy một chiếc áo sơ mi trắng ở bên cạnh để mặc vào.
Dương Mạn Ny vẫn sững sờ tại chỗ như cũ, mãi đến khi Diệp Mặc đi vào nhà bếp làm bữa sáng thì cô mới khôi phục tinh thần.
Ngay sau đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ lên, cô cảm thấy vừa thẹn thùng lại vừa quẫn bách.
Dương Mạn Ny đỏ mặt, lẩm bẩm: “Cơ thể anh ta. . . đẹp như vậy sao?”
Bình thường nhìn anh ta mặc quần áo thì cũng có thể nhìn thấy dáng người rất khá, nhưng không ngờ lại đẹp như vậy, một chút thịt thừa cũng không có, còn cả từng khối cơ bắp kia nữa, còn cả làn da còn đẹp hơn cả mình nữa…
Dương Mạn Ny hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi khi gương mặt lại càng đỏ hơn mấy phần, đôi mắt vũ mị đều có thể thấm ra nước.
Cô nghĩ đến chuyện mình vừa nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc như thế thì lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Bỗng nhiên, Dương Mạn Ny thì thầm một tiếng: “Coi như hòa nhau!”
Trước đó, hồi còn ở trong nhà Ngọc Tình bên thành phố H, có lần cô vừa tắm xong đi ra cũng bị người này nhìn thấy, bây giờ cô nhìn lại, thì coi như hòa, cũng không tính là cô chiếm tiện nghi của anh ta.