Dương Mạn Ny bình phục tâm tình một chút thì mới giả bộ như không có chuyện gì mà đi vào nhà bếp lấy chai nước uống.
Cô vặn nắp chai rồi ngửa đầu lên uống mấy ngụm.
Nhưng ánh mắt của cô thì lại hướng về phía bóng người kia, khi nhớ đến dáng người của Diệp Mặc ở dưới lớp áo sơ mi này thì cô lại có chút thất thần.
“Khụ khụ!”
Dương Mạn Ny đã bị sặc nên ho khan vài tiếng, nước còn chảy xuống cả ngực, chiếc váy ngủ liền dính sát vào một mảnh trắng nõn.
Diệp Mặc khẽ giật mình, quay người lại nhìn qua: “Sao lại sặc rồi?”
“Khụ khụ! Không có gì, không cẩn thẩn thôi!” Dương Mạn Ny cực kỳ lúng túng, cô vội vàng quay người rồi bước nhanh ra phòng khách, rút mấy tờ giấy ăn để lau lau ngực.
Cạch!
Dương Mạn Ny trở về phòng, cô dựa lưng vào cửa, đưa tay đặt lên ngực, cách một tầng mềm mại mà cô vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đang gia tốc của mình.
Một lúc lâu sau, Dương Mạn Ny mới dần dần hồi phục lại, rồi nhẹ nhàng cắn bờ môi đỏ.
Bỗng nhiên, cô nhíu mày, rồi chui vào trong chăn.
“Không thể tưởng tượng nữa! Cũng không nên nghĩ nữa!”
Dương Mạn Ny trằn trọc trên giường, nỗi lòng lại khó mà bình tĩnh được.
Cô ở chung với anh ta và Ngọc Tình, thì thỉnh thoảng sẽ có một ít xấu hổ, nhưng sau khi quen thuộc thì cũng không cảm thấy gì, cho dù lần trước, quần áo của cô bị anh ta giặt thì cô cũng chỉ lúng túng một trận, chẳng mấy chốc đã quên đi.
Nhưng dường như lần này lại không giống.
“Mị lực của tên quái vật này cũng quá lớn rồi! Nếu như anh ta đi làm ngôi sao thần tượng thật, thì không biết sẽ làm cho bao nhiêu thiếu nữ mê đến không trời đất đây!”
“Hay là chuyển nhà? Thôi bỏ đi, hình như ngày mai anh ta đi rồi, đi nhanh lên đi! Để lại mình và Ngọc Tình trải qua thế giới của hai người!”
Dương Mạn Ny trằn trọc một chút lại ôm đầu vì vô cùng buồn rầu.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, mới có 6 giờ hơn, cô chuẩn bị lại ngủ thêm một lát, nhưng mà thỉnh thoảng cô lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trái tim không chịu được mà bắt đầu gia tốc, tinh thần cũng trở nên phấn khởi hơn.
Dương Mạn Ny làm thế nào cũng không ngủ được, đành phải đứng dậy rửa mặt một phen, bắt đầu trang điểm làm đẹp, để phân tán tư tưởng không lành mạnh của mình.
Khi Dương Mạn Ny ra khỏi phòng thì trên người đã mặc một bộ trang phục văn phòng, cộng thêm một đôi tất chân màu đen mỏng manh.
Chỉ là, mỗi khi nhìn thấy Diệp Mặc thì gương mặt xinh đẹp vũ mị này đều sẽ hơi cứng ngắc một chút, ánh mắt thì lấp lóe, né tránh, dường như không dám nhìn thẳng vào Diệp Mặc.
Tám giờ hơn Tô Ngọc Tình mới tỉnh dậy, nàng thay quần áo xong thì mới ôm hai đứa bé đi xuống, ba người ngồi ăn bữa sáng.
Tô Ngọc Tình dùng đũa gắp một cái bánh bao hấp cho vào miệng thơm, khẽ cắn một chút, nước bên trong lập tức tràn ra, khiến cho nàng bị nóng kêu oai oái.
Ăn xong một cái bánh thì Tô Ngọc Tình mới ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Mặc, hỏi: “Mai mấy giờ anh bay?”
Diệp Mặc nói: “Mười giờ hơn!”
Diệp Mặc cũng ngốc ở Đế Kinh hơn nửa tháng rồi, cho nên phải về bên kia một chút, mấy tập đoàn Phác Ngọc. . . và bệnh viện Nhân Hoa cũng cần phải qua xem, còn cả điện tử Đông Đằng mới nhận được nữa.
Tổng bộ của tập đoàn này nằm ở Thiên Hải, cho nên hắn phải dành chút thời gian đi qua đó.
Vừa hay mấy hôm nữa Ngọc Tình phải bay đến nơi khác, cho nên hắn định ngày mai sẽ về bên kia.
“Ừm!” Tô Ngọc Tình gật đầu, nàng vẫn chưa dừng đũa, một cái, hai cái. . .rất nhanh một lồng bánh bao hấp đã hết sạch.
Diệp Mặc vẫn tiễn hai cô gái lên xe như mọi ngày.
“Bọn em đi đây!”
Hắn quay lại nhà, thay quần áo cho hai đứa bé, rồi mang chúng ta ngoài.
Ngày mai phải về bên kia, nên hôm nay hắn phải đi qua mấy chỗ.
Diệp Mặc đi đến tổng viện Nhân Hoa trước.
“Không tệ!”
Diệp Mặc đi lòng vòng một lúc để tìm hiểu các hạng mục công việc gần đây của bệnh viện, sau đó còn hàn huyên với viện trưởng Dư một lúc.
Tiếp đó, Diệp Mặc lại đến châu báu Linh Tú để tặp Tằng Uyển Vân.
Lần này Diệp Mặc cũng mang không ít thiết kế mới, hiện giờ Diệp Mặc không chỉ thiết kế quần áo, mà còn thiết kế không ít châu báu, trang sức.
Tằng Uyển Vân xem kỹ từng tờ bản thảo rồi chìm vào rung động thật sâu.
“Chủ tịch Diệp, bản lãnh này của ngài…”
Lần đầu tiên chủ tịch Diệp tới tham quan công ty thì Tằng Uyển Vân cũng có cảm giác rằng, chủ tịch Diệp rất tài năng trên phương diện thiết kế.
Hiện giờ xem ra, cảm giác của cô không sai chút nào!
Chỉ sợ những thiết kế này của chủ tịch Diệp cũng không hề thua kém các nhà thiết kế hàng đầu thế giới, thậm chí còn lợi hại hơn, những thiết kế này hoàn toàn có thể trở thành làm một series đơn độc, đến khi làm ra thì nhất định có thể tạo thành oanh động rất lớn.
“Lợi hại! Thật sự là quá lợi hại!” Tằng Uyển Vân không ngừng tán thưởng, mặt mũi còn tràn đầy vẻ hưng phấn.
Tuy rằng hiện giờ châu báu Linh Tú có chút danh tiếng, nhưng vẫn chưa đủ lớn, căn bản không thể so sánh được với các thương hiệu xa xỉ trên thế giới, nhưng có series này, thì sẽ có hy vọng bộc lộ tài năng trên thị trường quốc tế rồi.
Tằng Uyển Vân tò mò hỏi: “Chủ tịch Diệp, trước kia ngày là nhà thiết kế chuyên nghiệp sao?”
Dưới cái nhìn của Tằng Uyển Vân, thì vị chủ tịch Diệp này hơi thần bí, từ khi mua tập đoàn đến giờ thì rất ít khi hỏi thăm đến công việc của tập đoàn, mà trái lại sẽ đến mua một ít nguyên liệu châu báu, đá quý…
Trước đó, Tằng Uyển Vân còn cảm thấy kỳ lạ, không hiểu chủ tịch Diệp mua những nguyên liệu đó về làm gì, nhưng giờ xem ra, thì mua về để tự làm châu báu trang sức rồi.