“Không phải!” Diệp Mặc lắc đầu: “Chỉ là tự học một chút thôi!”
Tằng Uyển Vân khẽ giật mình đầy ngạc nhiên.
Đây là. . . thế giới của thiên tài sao?
Sau đó, cô lại cười gượng.
Hàn huyên thêm một lúc thì Diệp Mặc mới rời đi.
Châu báu Linh Tú là một tập đoàn vận hành bình thường, năng lực của Tằng Uyển Vân cũng rất mạnh, cho nên hắn cũng không cần quan tâm nhiều lắm.
Diệp Mặc đến khách sạn Bảo Duyệt, rồi lại qua nhà hàng ăn cơm, rồi cho hai đứa bé ăn no.
Buổi chiều, Diệp Mặc đến ẩm thực Diệp thị.
Sau khi nghe xong cấp dưới báo cáo thì Diệp Mặc cũng không bất ngờ.
“Dừng tay rồi à!”
Những thủ đoạn dơ bẩn trước kia đều là do hai người Đinh Hồng Lượng và Kim Bảo Quý gây ra, bây giờ Kim Bảo Quý đã ngồi nhà lao, nên có lẽ Đinh Hồng Lượng cũng không dám lại giở những trò mèo này nữa.
Diệp Mặc cười nói: “Dần dần giá cổ phiếu sẽ khôi phục thôi!”
Hiện giờ giá cổ phiếu tập đoàn hơi thấp, còn có rất nhiều tin tức xấu vẫn chưa tiêu trừ, nhưng cũng không vội, cứ từ từ là được.
Diệp Mặc rời khỏi ẩm thực Diệp thị, thì đến sinh vật Thần Châu.
Diệp Mặc xuống xe, vừa mang hai đứa bé vào cửa thì đã gặp được Trác Lâm.
“Anh Diệp!”
Cô mặc một bộ trang phục văn phòng tiêu chuẩn, trang điểm vừa thanh thuần lại vừa long lanh, cộng thêm cỗ khí chất hơi thành thục, tạo thành một hiệu quả khá mê người.
Trác Lâm cười xinh đẹp với Diệp Mặc, một đôi mắt đẹp cũng lóe lên những ánh sáng rực rỡ.
Diệp Mặc khẽ giật mình, cười nói: “Sao cô lại ở đây?”
Trác Lâm đi qua bên tài vụ rồi cơ mà!
“Tôi. . . tôi không có việc gì làm, nên đi loanh quanh ở chỗ này, tình cờ lại nhìn thấy anh Diệp ở đây!” Trác Lâm đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
Công việc của cô rất nhàn nhã, cơ bản là không có việc gì, mỗi ngày chỉ ngồi ăn vặt, uống trà sữa, cảm giác sắp tăng cân rồi, cho nên mới nhân lúc không có chuyện làm thì đi loanh quanh không khắp, lại ngóng trông khi nào anh Diệp đến thì có thể tình cờ gặp mặt rồi.
Diệp Mặc đẩy xe dành cho trẻ sơ sinh đi vào.
“Sao rồi, đã quen thuộc chưa? Có thể kiên trì không?”
Trác Lâm đi theo, cô nhìn thoáng qua hai đứa bé rồi cười nói: “Quen rồi! Rất tốt, chỉ là. . . dễ bị tăng cân!”
“Tăng cân?” Diệp Mặc hơi giật mình, theo bản năng thì nhìn về phía vòng eo của Trác Lâm, vẫn rất thon gọn mà!
“Còn chưa béo! Nhưng lại sợ béo. . .Tôi và chị Đường rất thân thiết, nhưng chị ấy suốt ngày gọi đồ ăn đến, nào là trà sữa, đồ ngọt, bánh trái. . .cho nên tôi cũng không nhịn được mà gọi theo một chút, giờ mới cảm giác là sắp tăng cân!”
Trác Lâm lại lẩm bẩm một câu, khẽ cắn môi đỏ, có chút buồn bực.
“Nhưng sao chị Đường ăn mãi mà không béo nhỉ, chị ấy còn ăn nhiều như vậy. . .”
Rõ ràng chị Đường còn ăn nhiều hơn cô, một ngày còn uống mấy ly trà sữa, nhưng lại không hề béo chút nào.
Dưới cái nhìn của cô, thì chị Đường này có chút khó tin.
Diệp Mặc cười, “Cô ấy à!”
Người ta là một người luyện võ, hai người có thể giống nhau mới là lạ!
Hai người vừa trò chuyện vừa đi lên văn phòng tổng giám đốc ở trên lầu.
Diệp Mặc gặp Lâm Ích Phi để trò chuyện một chút, sau đó lại đi qua xem các hạng mục nghiên cứu, rồi cho mỗi hạng mục một chút ý kiến, những ý kiến này của hắn có thể giúp cho hạng mục tiến triển nhanh hơn một ít.
Diệp Mặc rời khỏi sinh vật Thần Châu thì đã khá muộn, hắn tiện đường qua Hoa Thiên An Phòng để gặp Ngô Diệu Long, ngồi thêm một lúc rồi mới đi về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc ngủ dậy liền bắt đầu bận rộn.
Hắn làm bữa sáng trước, sau đó, lại chuẩn bị thêm nguyên liệu để làm nhân sủi cảo, hai cô gái còn phải ở đây thêm vài ngày, cho nên hắn cần chuẩn bị một ít thức ăn cho hai người, bằng không thì hai cô gái lại sẽ phải ăn Hamburger.
Ăn sáng xong, Diệp Mặc tiễn hai cô gái đi làm.
Trước khi lên xe, Tô Ngọc Tình quay người ôm cổ Diệp Mặc, dịu dàng nói: “Trên đường cẩn thận nha! Khi nào về đến nhà thì anh nhớ phải gọi cho em đấy, biết chưa? Còn nữa, nhớ là phải nhớ em nha!”
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn Diệp Mặc không hề chớp mắt, bên trong đầy vẻ không nỡ.
“Ừm!” Diệp Mặc cười rồi gật đầu.
Tô Ngọc Tình nhếch miệng cười rực rỡ, xinh đẹp đến mức khiến cho Diệp Mặc cảm thấy nao nao.
Hai bờ môi đỏ mang theo hương thơm và hơi ấm chậm rãi tiến lại gần, rồi khắc lên môi của Diệp Mặc một nụ hôn thật sâu.
Rất lâu sau, Tô Ngọc Tình mới lùi lại, đôi mắt đẹp hơi khép cũng đã mở ra, trên gương mặt đã hiện lên hai áng mây đỏ.
Nàng duỗi chiếc lưỡi thơm tho ra để liếm bờ môi đỏ, lập tức cảm nhận được hương vị ngọt ngào quen thuộc kia.
“Em đi đây!”
Tô Ngọc Tình lại cười giảo hoạt một tiếng, rồi nhẹ nhàng vươn tay nhéo mũi của Diệp Mặc một cái, rồi mới quay người lên xe, hai cô gái vẫy vẫy tay chào rồi mới đóng cửa xe lại, rồi rời đi.