Ninh Hoằng Đào ở một bên cũng có vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi giống với mẹ mình.
Mẹ Thang quét mắt nhìn hai mẹ con nhà này một cái, rồi lại cười nhạo.
Cái nhà họ Ninh này cũng quá ngu xuẩn rồi, thật sự nghĩ rằng có chút tài sản đó là ghê gớm lắm rồi à?
Có lẽ toàn bộ tài sản của nhà họ Ninh còn không nhiều bằng số lẻ của Diệp tiên sinh ý chứ!
Với thân phận của Diệp tiên sinh, thì còn cần tranh giành tài sản với bọn họ sao!
Thật sự là trò cười!
“Ninh phu nhân, đừng trách tôi không khách khí, ai bảo bà có mắt không tròng, lại đi đắc tội với một vị khách quý như Diệp tiên sinh chứ!” Thang phu nhân lạnh lùng quát lên, ngay sau đó, trên mặt lại lộ ra nụ cười nhiệt tình, tiến lên vài bước để nghênh đón, chứ không thèm liếc nhìn hai mẹ con kia một cái nào nữa.
Khi đến gần, bà nói với vẻ áy náy: “Diệp tiên sinh, thật xin lỗi! Tôi vừa ở bên trong để phân phó đầu bếp chuẩn bị đồ ăn! Không ngờ lại để Diệp tiên sinh chịu ủy khuất rồi!”
“Không sao!” Diệp Mặc chỉ cười nhạt.
Thang phu nhân lại nhiệt tình mời chào: “Mau mau, mời vào bên trong!”
Diệp Mặc sửa sang lại quần áo, đang định cất bước đi lại nghĩ đến thứ gì, sắc mặt hắn lạnh lẽo, liếc sang phía hai mẹ con nhà họ Ninh ở một bên, “Thang phu nhân, tôi không muốn nhìn thấy hai người kia trong bữa tiệc tối nay nữa, quá đáng ghét!”
Mẹ Thang hơi giật mình, vội vàng gật đầu nói: “Được được!”
“Còn nữa, sau này cũng đừng mời bọn họ, tôi không thích cái nhà họ Ninh này!” Diệp Mặc nói, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh như băng.
“Được! Yên tâm đi!” Sau khi mẹ Thang nghe xong hơi lông mày hơi giật giật.
Bà lại nhìn về phía hai mẹ con nhà họ Ninh thì hơi lắc đầu, còn lộ ra mấy phần thương hại.
Bà cũng nhận ra vẻ giận dữ trong giọng nói của Diệp tiên sinh, xem ra, cái nhà họ Ninh này gặp xui xẻo rồi!
Có điều, đây cũng là vì bọn họ đáng đời, ai bảo bọn họ không biết tốt xấu, ai bảo bọn họ trêu chọc Diệp tiên sinh!
Một bên là tập đoàn Vạn Hưng nho nhỏ còn kém xa tập đoàn Thang thị nhà bà, cho nên đắc tội cũng không sao, còn một khác thì là Diệp tiên sinh có lai lịch và thân phận cực cao, kẻ ngu cũng biết nên lựa chọn bên nào.
Thang phu nhân chỉ tay ra cửa, nói với vẻ lạnh lùng, không thèm khách khí chút nào: “Ninh phu nhân, bà cũng nghe thấy rồi chứu! Ý của Diệp tiên sinh cũng là ý của tôi, sau này nhà họ Thang tôi không chào đón các người! Mời các người tự đi đi!”
Uông Bích Hồng đứng bất động tại chỗ, gương mặt dần dần đỏ lên, hai tay siết chặt túi xách, cả người đều hơi run rẩy, Ninh Hoằng Đào ở bên cạnh thì mặt đã tái xanh, còn nghiến răng nghiến lợi.
Nhà họ Ninh bọn họ đã bao giờ phải chịu sự nhục nhã này chứu!
“Đừng tưởng nhà họ Thang các người không tầm thường!” Ninh Hoằng Đào cắn răng, hung ác lên tiếng, “Mẹ, chúng ta đi, sau này cũng không thèm đến, tưởng rằng ai cũng thèm đến đây sao!”
Ninh Hoằng Đào lạnh lùng nhìn đám người, rồi kéo mẹ mình đi ra ngoài.
Uông Bích Hồng nhìn bốn phía một chút, khi thấy những ánh mắt khác thường kia thì khuôn mặt của bà ta lại đỏ hơn vài phần vì cảm thấy cực kỳ mất mặt, hôm nay bị nhà họ Thang đuổi ra khỏi cửa, ngày mai, chuyện này sẽ truyền khắp thành phố Thiên Hải.
Sau này, người ta sẽ nhìn bà ta thế nào?
Tất cả đều là do tên khốn này!
Ánh mắt của bà ta rơi vào gương mặt đẹp trai kia thì lại nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm mắng chửi.
Bà ta cũng không tin tên khốn này thật sự là một nhân vật ghê gớm nào cả, đứa con hoang kia cũng không có phúc phận như vậy!
Thang phu nhân này mới là kẻ có mắt như mù!
“Đi thôi!”
Uông Bích Hồng âm thầm mắng chửi một trận, rồi mới đi theo con trai ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì bà ta đã mắng to, mắng cho đến khi lên xe.
Sau khi lên xe, bà ta còn đóng sầm cửa xe.
Ninh Hoằng Đào lên xe, mặt anh ta vẫn tái xanh như cũ, một lúc lâu sau mới hồi phục lại bình thường.
Anh ta quay người lại, hỏi: “Mẹ, mẹ nói tên kia. . .”
Uông Bích Hồng ngẩng đầu lên, lại mắng: “Không thể nào! Con cảm thấy tên đó giống một nhân vật ghê gớm nào sao? Nếu như thật sự là một nhân vật ghê gớm nào đó, thì còn đến lượt đứa con hoang kia sao?”
“Cũng đúng!” Ninh Hoằng Đào khẽ giật mình, hơi chần chờ một lát rồi lại gật đầu.
Anh ta cũng không muốn tin tưởng, đứa con hoang kia thật sự có thể trèo lên một nhân vật ghê gớm, một nhân vật còn mạnh mẽ hơn cả nhà họ Ninh của anh ta!
Uông Bích Hồng lại hùng hùng hổ hổ nói: “Đi đi đi, đi về, lát nữa về nhà con phải nói chuyện này cho cha con nghe, để cho ông ta xem đứa con hoang của ông ta làm ra cái chuyện gì, để cho ông ta bỏ cái suy nghĩ đấy luôn đi!”
“Vâng!” Ninh Hoằng Đào gật đầu.
Đúng là nên khuyên nhủ cha, mặc kệ là anh ta, Nhất Phi, hay là mẹ, tất cả đều không muốn nhận đứa con hoang kia, bao nhiêu năm rồi mà cha đều chưa từng nhìn thấy cô ta, hiện giờ cũng không cần thiết gặp mặt.
Ninh Hoằng Đào trầm ngâm một lát, hít sâu một hơi rồi mới khởi động xe, rời khỏi nơi này.