Uông Bích Hồng quay người nhìn qua, vội vàng cười nói: “Thang phu nhân, là có người không biết tốt xấu, gây sự ở nơi này!”
“Có người dám gây rối ở nhà họ Thang tôi sao?” Mẹ Thang nhướn mày, cất bước đi qua, khuôn mặt hơi âm trầm.
Uông Bích Hồng cười nói: “Chuyện này…! Nhắc đến cũng ngượng ngùng, chuyện này coi như là chuyện nhà của nhà họ Ninh tôi, Đức Phát nhà tôi có một đứa con gái tư sinh, hiện giờ đã trưởng thành, rồi cùng bạn trai mình trở về để tranh đoạt tài sản.”
“Cũng không biết người này nhờ ai mà có thể đi vào bữa tiệc này! Người này là một tên lưu manh, rất không có tố chất, bọn tôi đang định đuổi người này đi, không cho người này phá hỏng bữa tiệc của Thang phu nhân!”
“Vậy sao?” Mẹ Thang nghe xong thì hơi giật mình, bà lại ngước mắt nhìn về phia cửa.
Mọi người nhanh chóng tách sang hai bên để cho bà có thể nhìn thấy bóng người kia, nhưng khi vừa nhìn rõ thì bà đã sững sờ, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
“Chính là tên này!” Uông Bích Hồng còn ân cần mà chỉ vào Diệp Mặc, trong lòng lại có chút đắc ý.
Tên khốn này mặt rất dày, bà ta đã mở miệng đuổi mà còn không đi, nhưng chủ nhà mà mở miệng thì chắc chắn sẽ phải rời đi.
Uông Bích Hồng lại nói: “Thang phu nhân, bà còn không biết người này không có tố chất như nào đâu, tên này còn mắng cả nhà tôi, còn mắng cả Đức Phát nữa! Mà tên này cũng không phải là người Thiên Hải, chỉ là một tên nhà quê ở địa phương nhỏ đến mà thôi!”
Mẹ Thang nghe xong thì lại hơi ngập ngừng, bà thu hồi ánh mắt từ trên bóng người ở trước cửa, rồi quay sang nhìn về ohias Uông Bích Hồng.
Lông mày bà nhất thời nhíu lại.
Mẹ Thang nói với vẻ không tin lắm: “Cậu ấy. . .là con rể của nhà họ Ninh? Mà bà. . .còn muốn đuổi cậu ấy đi?”
Uông Bích Hồng lắc đầu, the thé nói: “Con rể cái gì, không thể nào, đứa con hoang kia không phải là người nhà họ Ninh, tôi cũng không thừa nhận, cả đời này đứa con hoang kia đừng hòng nhập nhà họ Ninh tôi!”
Mẹ Thang nghe thấy thế thì run lên một lúc, rồi lại hỏi: “Ông chủ Ninh cũng có ý này?”
Uông Bích Hồng hơi chần chờ, nhưng vẫn cười nói: “Tất nhiên, ý của tôi cũng chính là ý của ông ấy!”
Đức Phát cũng không có tình cảm gì đối với đứa con hoang kia, chỉ là bị bệnh nặng rồi hồ đồ, rồi cảm thấy áy náy với đứa con hoang kia, cho nên mới muốn gặp một lần mà thôi, chỉ cần bà ta không đồng ý, thì Đức Phát cũng không thể làm gì.
Mẹ Thang lại nhíu mày, mặt lạnh xuống, không khách khí nói: “Vậy thì cậu ấy nói không sai, nhà các người có bệnh thật!”
Uông Bích Hồng nghe xong thì còn chưa kịp phản ứng, cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi! Người này mới bị thần kinh!”
Nhưng rất nhanh, sắc mặt bà ta đã cứng đờ khi ý thức được không đúng lắm, lại quay sang nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thang phu nhân thì không khỏi ngẩn người.
Tất cả mọi người ở bốn phía cũng sợ ngây người.
Trong khoảnh khắc đó, bọn họ còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Vậy mà Thang phu nhân lại mắng cả nhà Uông Bích Hồng ở trước mặt Uông Bích Hồng này luôn?
Thang phu nhân . . . làm gì vậy?
Một người rất hiền lành, khách khí và khóe lóe lại có thể nói lời này sao?
Tập đoàn Thang thị cũng có thù oán gì với Uông Bích Hồng, và cả tập đoàn Vạn Hưng mà!
Bữa tiệc lần trước, cả hai người vẫn rất khách khí với nhau, vẫn cười nói bình thường mà.
Uông Bích Hồng ngây người nửa ngày thì thất thanh kêu lên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc và khó tin.
“Thang phu nhân, bà . . .”
“Ninh phu nhân, bà đúng là có mắt như mù! Sợ rằng bà vẫn chưa biết thân phận của vị này nhỉ!” Mẹ Thang thật sự không nhịn được nữa, bà lườm một cái rồi cười nhạo nói: “Vị này. . .chính là do tôi mời đến đây, tôi định giới thiệu cho mọi người, nhưng không ngờ bà lại còn muốn đuổi người ta đi.”
“Có một người con rể như Diệp tiên sinh là phúc phận của nhà họ Ninh các người rồi, thế mà các người còn không muốn? Thật sự là không biết tốt xấu!”
Bà nói xong còn lạnh lùng trừng mắt, trong mắt còn có vài phần giễu cợt.
Diệp tiên sinh có thân phận cao quý đến mức nào chứ!
Tuổi còn trẻ mà bản lãnh lại vô cùng to lớn, nếu như bà có con gái, bà cũng ước gì có thể đem con gái của mình gả cho Diệp tiên sinh để cho mối quan hệ thông qua này, cái nhà họ Ninh này có phúc mà còn không biết hưởng!
Mẹ Thang vừa dứt lời thì mọi người ở bốn phía đều ngẩn ngơ, họ cũng không thể tin nổi.
Người trẻ tuổi này. . .là do Thang phu nhân đích thân mời?
Hơn nữa, nghe giọng điệu của Thang phu nhân, thì hình như lai lịch của người này vô cùng ghê gớm, khiến cho Thang phu nhân phải tôn kính thì phải là một nhân vật vô cùng không tầm thường!
Ngay sau đó, ánh mắt của đám quý phụ đều tập trung vào bóng người đang đứng ở cửa, bọn họ đều có chút hoảng hốt rồi.
Chẳng lẽ. . .những gì vị này vừa nói. . .đều là thật?
Uông Bích Hồng nghe xong thì lại kêu lên thất thanh đầy sợ hãi: “Tên này. . .”
Bà ta trợn tròn mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ không tin.
Bà ta thật sự không tin, tên khốn này lại được đích thân Thang phu nhân mời đến, địa vị của nhà họ Thang ở Thiên Hải còn cao hơn nhà họ Ninh bà ta nhiều, với địa vị của Thang phu nhân thì làm sao có thể đích thân mời tên khốn này chứ?
Hơn nữa, còn nói cái gì mà, có người con rể như này là phúc phận của nhà họ Ninh, giống như. . .tên khốn này có lai lịch vô cùng kinh khủng vậy!
Nhưng mà điều này . . . làm sao có thể!
Tên khốn này chỉ là người bên thành phố H, còn nữa, nếu như thật sự có thân phận ghê gớm nào đó thì làm sao có thể tìm một đứa con hoang?