Diệp Mặc nheo mắt, dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Bà há miệng ngậm miệng đều là con hoang, tôi gọi bà là mụ già thì sao?”
“Mày. . .” Uông Bích Hồng cắn răng, mặt trợn trừng trừng vì vô cùng tức giận.
Ninh Hoằng Đào tiến lên một bước, phẫn nộ quát: “Miệng sạch sẽ một chút!”
“Chẳng lẽ tôi nói sai à? Con ranh kia chính là đứa con hoang! Cha còn không muốn mà vẫn sinh ra thì chính là con hoang!” Uông Bích Hồng hít sâu một hơi, mắng to: “Nhà họ Ninh chúng tôi không cần loại con hoang này!”
“Còn không thèm? Ha ha! Vậy cậu đến Thiên Hải làm gì? Chẳng chẳng phải thèm gia sản của nhà họ Ninh sao, đúng là dối trá, cùng một giuộc với con tiện nhân kia.”
Bà ta nói xong thì còn cười mỉa mai.
Tên này chỉ nói ngoài miệng như thế mà thôi, trên thực tế, đã nhìn chằm chằm vào gia sản của nhà họ Ninh từ lâu rồi!
Mọi người nghe đến đây, thì sắc mặt lại trở nên cổ quái.
Có vẻ như là một tiết mục con gái tư sinh tranh đoạt tài sản rồi!
Vị ông chủ Ninh kia khi còn trẻ rất phong lưu, nên bên ngoài có một đứa con gái tư sinh cũng là bình thường.
Dù sao, đám người bọn họ cũng thấy nhiều chuyện này rồi.
“Cậu bỏ cuộc đi, mang theo đứa con hoang kia cút ra khỏi Thiên Hải đi, trở về thành phố H của các người đi, Thiên Hải không chứa chấp được các người đâu, nếu như các người muốn dây dưa với nhà họ Ninh tôi, thì đừng trách tôi không khách khí!” Uông Bích Hồng vênh mặt, giọng điệu bén nhọn, còn mang theo một tia uy hiếp.
Mọi người nhìn hai phe rồi lại châu đầu ghé tai bàn luận.
Khi họ nhìn về phía người thanh niên đẹp trai kia thì ánh mắt đều hơi khác thường.
Ban nãy, nghe người này nói như vậy thì đám quý phụ còn hơi kinh hãi, còn suy đoán người này có địa vị gì, kết quả chỉ là người đàn ông của đứa con gái tư sinh nhà họ Ninh, nếu như không phải dáng dấp rất đẹp trai, thì bọn họ đã mở miệng trào phúng vài câu rồi.
Đám quý phụ khẽ lắc đầu, đáy lòng cũng sinh ra vài phần khinh bỉ.
Uông Bích Hồng này tốt xấu gì cũng là phu nhân của một gia tộc, chẳng mấy chốc con trai của bà ta sẽ trở thành người cầm lái của tập đoàn Vạn Hưng, là một nhân vật cùng đẳng cấp bọn họ, người trẻ tuổi này muốn đấu với bà ta thì đúng là không biết tự lượng sức mình!
“Dây dưa? Mụ già, bà cũng đề cao bản thân mình quá rồi đấy!” Diệp Mặc cười xùy một tiếng, “Tôi căn bản không muốn nhìn thấy bà, cũng chẳng muốn thấy người cả nhà bà, đám người nhà các người bị bệnh thần kinh à!”
Diệp Mặc nhỏ giọng mắng một tiếng, còn liếc qua với ánh mắt đầy chán ghét.
“Mày. . .” Uông Bích Hồng nghe thấy thế thì lại ngẩn ngơ, thậm chí còn không dám tin vào tai của mình.
Thằng ranh này cũng quá ngông cồng rồi!
Dám mắng cả nhà bà ta đều bệnh!
Uông Bích Hồng cắn răng một cái, gương mặt mo đã trướng đến tái nhợt.
“Tên khốn khiếp! Mày nói cái gì, mày có giỏi thì lặp lại lần nữa!” Ninh Hoằng Đào siết nắm đấm, trên trán nổi đầy gân xanh, anh ta bước nhanh về phía trước rồi quát lên.
Diệp Mặc lạnh lùng liếc mắt nhìn Ninh Hoằng Đào, hắn gằn từng chữ ra: “Tôi nói, cả nhà các người đều bị thần kinh!”
Ninh Hoằng Đào nghe thấy thế thì trợn mắt lên, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, anh ta rất muốn xông lên đánh chết tên khốn này, nhưng vừa nghĩ đến tên này rất khỏe thì lại không dám xông lên.
Ninh Hoằng Đào chỉ ra ngoài cửa, nghiêm nghị quát: “Cút! Mày cút cho tao! Nơi này không hoan nghênh loại người như mày!”
Khóe miệng Diệp Mặc nhếch lên, mở miệng nói với vẻ châm chọc: “Hình như nơi này cũng không phải là nhà họ Ninh các người mà!”
Ninh Hoằng Đào xanh mặt, gầm lên: “Không phải nhà họ Ninh tao thì làm sao, loại người như mày không có tư cách tham gia bữa tiệc này, nếu như mày không cút, thì tao sẽ gọi người ném mày ra ngoài!”
Tên chó má này quá phách lối!
Diệp Mặc cười giễu cợt một tiếng, “Nếu như không phải nhà họ Ninh các người, vậy tôi có tư cách hay không, cũng không phải do các người nói là được!”
Đám người bốn phía lại xôn xao lên.
Không ít người đều hơi nhíu mày, thần sắc có chút không vui.
Tuy rằng người trẻ tuổi này cực kỳ đẹp trai, nhưng thái độ này cũng hơi quá rồi, khiến cho bầu không khí tiệc rượu thành như vậy, thì bữa tiệc tối nay còn có thể tiếp tục hay sao!
Nếu như để Thang phu nhân thấy cảnh này thì bà ấy sẽ không vui!
“Là ai dẫn người này đến đây!”
“Đúng là nên ném người này ra ngoài!”
Đám quý phụ lại nhỏ giọng bàn luận.
Uông Bích Hồng chỉ vào mặt Diệp Mặc, mắng to: “Nghe thấy chưa! Tất cả mọi người đều không hoan nghênh mày! Mày tranh thủ thời gian cút cho tao! Mang theo cả đứa con hoang kia cút ra khỏi Thiên Hải đi, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tao, bằng không thì tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!”
Trên mặt bà ta còn hiện lên vẻ đắc ý.
Tên khốn này thật sự nghĩ mình có tư cách tham gia bữa tiệc này, có thể đi vào giới thượng lưu của Thiên Hải sao? Thật sự là si tâm vọng tưởng!
“Có chuyện gì thế?”
Đúng lúc này, có người kêu lên một tiếng, sau đó, một bóng người bước ra, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cửa.
Đám người thấy bóng người này thì đều lộ ra vẻ khách khí, mỉm cười chào hỏi.
“Thang phu nhân!”